expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

Chuyện tình trong lâu đài số 14 (Người Pháp nhậu)


Tính thôi “sáng tác”  rùi, mà buổi sáng thức dậy, nghe dáo dác ngoài sân, mở cửa sổ nhòm ra thấy một cảnh lạ, nên... búa xua tiếp!
Nàng thức dậy lúc mười giờ, vệ sinh, trang điểm rồi ra mở cánh cửa vọng xuống sân vườn, đây là nơi nàng thường đứng nở nụ cười chào đón mỗi khi nghe tiếng xe chàng về. Bây giờ thì thấy dưới kia chàng đang lăng xăng kéo bàn ghế, góc xa bên gốc cây bồ đề (Linden) cổ thụ, thấp thoáng bóng một bác nông dân và một con cừu non đã lột da được xiên qua đòn quay. Bếp lửa với những lọn củi to đang hừng hực cháy. Nàng kêu lên chào chàng, chàng ngượng ngập: ôi hôm nay trời nắng đẹp lắm em, xuống đây mà coi quay cừu nè! OK, em sẽ xuống! Quay vào soi gương, mỉm cười tự chế giễu mình chút, ngắm tới lui thấy mình đủ sexy để xuất hiện trước mặt chàng, đủ trêu tức “mụ kia” của chàng. Nàng nện gót cầu thang chạy xuống. Mỗi lần chạy lên xuống chiếc cầu thang gỗ trải thảm sang trọng, nàng đều thích thú nện gót giày ầm ĩ. Âm thanh này thấy cần thiết cho ngôi nhà vốn yên ắng đến bí ẩn này... Nào rượu vang, sâm banh, mứt, trái, các loại hoa quả muối... xếp đầy dãy bàn lớn. Bác nông dân được giới thiệu là người gốc Negieria, đi lính cho Pháp rồi về xứ này lập cư, làm nghề lò mổ. Bác đang loay hoay với con cừu xiên và bếp lửa, bác gọi chàng là sếp, trời nắng, lò lửa cháy rừng rực, mồ hôi bác đổ giọt. Nàng kéo tấm khăn giấy đưa cho bác thầm mồ hôi, bác mẹc-xi-bô-cu. Chàng nói bác quay cừu rất điêu luyện, cách quay chỉ có bác biết. việc này tốn đến 4 tiếng đồng hồ. Nàng lấy máy ảnh thích thú chụp cảnh quay cừu. Lúc đầu con cừu được đặt quay xa lò lửa, sau đó tiến dần lại gần, ngày một gần hơn, thỉnh thoảng bác lấy que xoa bơ và phụ gia vào con thịt. Nó cứ vàng dần, vàng dần và thơm phức, nàng thích thú chụp từng cảnh từ đầu đến cuối cuộc quay thịt này, thỉnh thoảng bác nông dân bảo nàng đứng vào cầm cái xiên, giả đò quay mà chụp ảnh, rồi bác cười hà hà: đó là cháu tự quay con cừu này đó nha!  
            Sau đó nàng mới biết, hôm nay là ngày lễ thánh của chàng. Khoảng hơn 30 người thuộc hạng trung lưu từ bác sỹ, nghệ sỹ đến thư ký văn phòng và kể cả người về hưu, dần dần tụ tập đông đủ sau 12 h. Nàng vào nhà thay bộ đồ nghiêm chỉnh hơn. Nàng đã quen với những cái hôn chào hỏi sau “Bonjour”, hôn lướt qua, tránh kẻo đụng cái rụp vô má họ (đừng có châu Á mà lấy mũi hít đóo nha!). Chủ nhà luôn kè kè bên nàng để giới thiệu... hic, một người dáng hơi lạ, đến từ xứ lạ, có một bằng cấp lạ... nghe khá hấp dẫn. Nàng đoán chừng trong mớ tiếng Pháp hơi cười cười kia có kẻ nói: Hắn nẫng đâu ra được của quý Việt-Nam-Miên (cách nói của người Pháp) này nhỉ? Chàng với tay lấy một chiếc cốc nhựa trong veo, ghi tên nàng lên đó, vừa viết vừa lẩm bẩm: con người này suýt chết!... híc, nàng liếc xéo sang thấy bản mặt hắn tỉnh bơ...
Khách dập dìu hầu như theo đôi cặp, do vậy có đôi chút khó khăn cho các quý ông khi muốn hành động sau “Bonjour” với nàng, vì nàng hơi trội với những bề nổi như đã được giới thiệu kèm theo nét đẹp phương Đông lạ lẫm của mình, vì thế luôn có những cặp mắt xuyên thấu đang theo dõi đằng sau. Nàng nhạy cảm đoán biết được điều này. Các quý bà có người đứng đắn lịch sự, hôn chào hết sức thân hữu, có người Bonjour với cái nhìn dò xét, có bà thậm chí chỉ lạnh lùng bắt tay, rồi sau đó hình như cả buổi cứ đăm đăm như người khó ở, làm nàng hơi nhột, mặc dù lỗi chẳng phải tại nàng. Quần áo thì đủ loại, kẻ sang trọng, người mát mẻ. có cặp mặc đồ thể thao như mới đi đua xe đạp về, có những chiếc váy dài kiều diễm nhưng cũng có những bộ váy nhàu nát như chưa từng nếm mùi bàn ủi bao giờ....
Sau nhộn nhịp chào hỏi là chọn nước uống và tìm bàn ngồi tán chuyện, sân cỏ ngập tràn nắng lãng mạn với những bộ bàn xinh xắn có chỗ cho mọi người phơi nắng bên những tán cây hồng cổ thụ xanh mướt với những cành lá xõa xượi mời chào...
Con cừu vẫn tiếp tục được quay, bác nông dân cặm cụi làm việc một mình, nàng thỉnh thoảng ghé lại với bác, mỗi khi nàng đến bác lại mỉm cười, dường như chỉ có nàng là người bác cảm thấy thân thiết, là kẻ có thể chia sẻ, mặc dù chỉ nói chuyện bằng ngôn ngữ tay chân (body languases) mà thôi, giữa sự náo nhiệt của những người đồng ngữ, nếu họ có liếc mắt qua phía này, thì trọng tâm của tia nhìn là con cừu đang quay và bếp lửa... khi cừu chín tới, bác ra hiệu cho chàng lại gần, lấy dao xẻo một miếng, cho vào dĩa đưa cho chàng thử để kiểm nghiệm, mông-xơ... bác mỉm cười với nàng rồi lấy dao xẻo thêm miếng nữa, cắm con dao vào đó ra hiệu bảo nàng ăn đi!! Hic hic, coi chừng nóng lắm đó, bác nói cho chàng dịch lại, nàng nắm lấy con dao, thích thú cười giòn tan, ăn thử miếng thịt cũng ... giòn tan! Bác chìa chiếc khăn lau tay của bác cho nàng lau, nàng ra hiệu để nàng lấy giấy, bác gí khăn vào tay nàng! Ồ, tự nhiên nàng có cảm giác như hành động của một người cha!
Nàng sau đó chỉ lượn lờ chụp hình rồi ngồi tán phiệu với mấy đứa nhỏ nhà chàng, chứ tiếng Pháp thì không nói được, mà mấy người nói được tiếng Anh thì bị các bà nhà kiểm soát chặt chẽ quá! (he he, Đông Tây gì cái thóp mẹ đẻ ra cũng y chang nhau mà thôi!)
“Người đẹp” của chàng cố gắng lăng xăng làm “bà chủ”, chu cấp các loại thức uống, cà phê, bánh trái cho các bàn, gượng rót cà phê cho nàng một cách chăm sóc. Thỉnh thoảng cố gắng cười làm dáng loanh quanh chàng. Càng cố gắng làm duyên, mụ càng trở nên tội nghiệp. Nếu chàng thỉnh thoảng dạo qua chỗ nàng thì mụ lịch sự ... liếc xéo ánh mắt màu đồng qua đó. Hức, hình như mụ có ghen? Thỉnh thoảng hưởng được vài cái hôn chào của khách, mụ sung sướng cười tít mắt với cặp môi khô mỏng bệch bạc héo úa, và hình như “nàng” tìm được chỗ dựa ở một vài khách già đơn độc và vắng thiếu sự tự tin. Trước mắt mụ ta, nàng cố ý xoay lưng về phía mụ, sán lại trước mặt chàng, xin phép lên phòng nghỉ, thông thường, chàng sẽ đặt hai nụ hôn thắm thiết lên má nàng tỏ ý đồng ý hay tạm biệt, nhưng lúc này, trong khoảnh khắc ngắn, nàng nhận biết được sự ngần ngại tránh né bằng sự cố ý nói một tràng những vấn đề không liên quan, nàng cười mỉm xoay gót bước vô nhà giữa những cặp mắt thể hiện những biểu cảm khác nhau của khách và “chủ”...
Vô nhà rồi, nàng thảng hoặc thấy nhân nhấn hình như cặp mắt màu thau đồng đã lóe lên một ánh sáng là lạ ...

(Còn nữa) (xem trong Bài đăng Mới hơn)

Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012

Chuyện tình trong lâu đài số 14 (tình yêu bị đánh cắp)


     Chợt một ngày thứ sáu, ăn sáng xong chuẩn bị đi làm, chàng hỏi: trưa anh về đón em qua tiệm ăn nhé. Nghĩ tội nghiệp chàng chạy đi chạy về, nàng nói: thôi để em ăn sơ gì đó cũng được, chiều về... Chiều nay bạn gái anh đến, ở lại đến chủ nhật làm tiệc nướng với bạn bè xong thì đi! Hử? Không gian như chợt tối sầm, chắc mình nghe nhầm, nàng tự nhủ, chàng nói bạn là một phụ nữ nào đó sẽ đến... sợ đối diện với sự thật, nàng không hỏi lại, chỉ nói là: thế em nên ở lại đây không? Hay là ... không không, em cứ ở lại... chiều khoảng 5 h anh về... trong lúc chàng đi khỏi, nàng lại tiếp tục công việc đánh lộn với thiên la địa võng mạng nhện, làm một cuộc cách mạng cho căn xép sát vườn cỏ cho đỡ hoang dã hơn. Cứ làm và cứ làm mà trong tâm thì đau đớn, hy vọng... hy vọng là chàng nói nhầm friend is girl thành girl friend... nàng trèo thang lên hái một túm anh đào tươi rói bày vào đĩa trên bàn ăn, mọi hành động như vô thức, vì tâm cứ luẩn quẩn một câu hỏi....
     Hức, một lần nói thật thứ hai ??? Nếu đó là sự thật, làm sao mình chịu nổi? Nàng bước đến trước bàn thờ Phật của chàng khấn: xin người phù hộ, đó chỉ là một sự hiểu lầm. Chuyện đó sẽ không xảy ra... Chàng có một bàn thờ Phật, kêu là có người bạn bên Thái gửi sang cho, nhưng bên trong lại đặt thần voi Ganesha Ấn Độ và tượng một người phụ nữ Việt Nam. Lần đầu nhìn thấy, nàng vô cùng cảm kích, nghĩ mà thương chàng chỉ mơ tới xứ sở của mình. Lúc này đứng khấn, nàng cũng không biết mình khấn với ai đây, nhưng nghĩ là thần voi và linh vật Việt Nam kia sẽ là nơi tiếp nhận lời cầu ước của mình.
     Rồi lại nghĩ, hay là mình tạm thời đi xa đến một nơi nào đó, thăm miền Provence hằng mơ ước, hay lên Mongpelier ẩn trú tạm thời? Mà làm sao mà đi? Hỏi thì chàng không cho! Tự đi thì không biết làm sao (đâu phải như ở Việt Nam mà ra đường vẫy taxi là chạy đâu). Nàng đau cuồng cả người, máu trong người lúc thì nóng lên, lúc lại lạnh ngắt! Mình làm sao đây? Nàng vật vã với đồng cỏ, cắn rứt mấy nụ hồng, tự nhiên thấy mảnh vườn trước đây lãng mạn chừng nào thì bây giờ chán ngắt chừng đó! Ra đi, ra đi thôi! Đột nhiên, khi cơn cuồng phong của tâm trí lên đến đỉnh điểm, nàng nghĩ lại: không, mình phải ở lại, mình phải làm ngược lại, tạo sao mình không làm cho con người kia ghen lồng lên, thế mụ ta là ai? Có thể là một cô gái trẻ, hoặc một thiếu phụ xinh đẹp, nhưng cũng có thể là một phụ nữ đứng tuổi hấp dẫn hoặc cao ngạo. Dù là ai, cũng không thể thế được, tại sao chàng lại tàn nhẫn với mình như thế? Làm gì đây? Làm gì đây? Nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm làm chuyện này! Nàng ôm đầu, bắt gặp những sợi tóc của mình, phải rồi! Nàng nghiến răng chịu đau, rứt một nhúm tóc, chạy vào phòng, thả vào chiếc ga giường mà nàng thường trân trọng vuốt thẳng mỗi sáng ngày...
     Chàng về, nàng đón chàng trong thổn thức, không chịu nổi, nàng hỏi: lúc sáng anh nói bạn gái anh sẽ đến ư? Phải! Như vậy nghĩa là thế nào? Nàng ít kinh nghiệm hỏi chuyện này, chỉ ấm ức: tại sao anh ... uhm, cô ta mỗi tháng chỉ đến đây một lần, cô ta có chồng mà không li dị được, nhưng anh cũng không muốn... tai nàng o o, chàng nói cái chi chi đó dài lắm, nhưng nàng không thể nghe rõ những gì sau đó nữa!

     Cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến! Một chiếc xe lướt sỏi rào rạo chạy vào, biết người đó tới, nàng nín thở hình dung những giờ phút sóng gió sắp tới! Nàng không quay lại, không tò mò cũng chẳng dửng dưng. Nhưng rồi cũng phải nhìn thấy: Ôh, ôi, máu trong người nàng trôi nghèn nghẹn... bước từ xe xuống là một người không giống nam giới không giống hẳn nữ giới, tóc hoe vàng xơ xác, giọng nói ồm ồm, đôi mắt lóe lên một ánh thau đồng, đôi môi bạc tái mỏng dính trên chiếc miệng khi cười bành ra như trăng lưỡi liềm mồng Năm, với cái mũi hơi khoằm, cái cổ gật gù gánh chịu một bộ ngực lộ nửa trần nhăn nheo lõng thõng, hic, chỉ thiếu chiếc đũa trên tay và một cái chổi để cưỡi nữa là... mụ bước đến, ngồi xuống, rồi kể chuyện ầm ầm như sấm tháng Mười, trời ạ, thật là chẳng bõ công ... đau đớn, chắc chắn người như mụ này chẳng bao giờ thèm để ý đến mấy cái chiêu kích ghen tuông nàng đã ngây thơ bày ra kia! May mà mù tiếng Pháp, nên nàng có thể xích ra làm việc riêng mà không cần tham gia vào cái vụ nói chuyện ầm ào kia, mà cũng không phạm phải lỗi “vô lễ” khinh người.
     Chuyện đến đây bỗng trở nên ... lãng nhách! Không biết viết chi nữa! Có điều tự nhiên nàng liên tưởng đến những căn gác bí ẩn trên kia!
 (Còn nữa ) (Đọc tiếp)

Thứ Bảy, 14 tháng 7, 2012

Chuyện tình trong lâu đài số 14


     Chiếc máy bay giá rẻ EarsyJet đáp xuống Sân bay Toulouse giản dị, nàng chạy vào nhà vệ sinh tranh thủ thay cái áo nhàu nát vì ngủ vùi trên máy bay, trang điểm tí chút rồi chạy ra nhận hành lý, thấy chàng đang ngơ ngác kiếm tìm...
     Một giờ trên chiếc xe 2 cửa xinh xắn sơn màu xanh lá cây chạy từ Toulouse về, qua hết đường phố, đến thị trấn, rồi vòng về một đường làng lãng mạn, chàng nói, đây rồi, Pointis, làng anh!
     Chiếc cổng cao ngất tự động mở, òa, một sân cỏ xanh mướt đón chào, một cây tuyết tùng cao vút hùng vĩ, thân cây vạm vỡ khoảng vài vòng tay ôm,  rền tiếng chim réo rắt. Chàng rằng đây là nhà ông bà, đến khi bố anh mất thì anh dọn về đây!
     Một tòa biệt thự cổ 3 tầng. Các bậc thềm đá tảng. Những tấm thảm hoa dài đài các. Tường hành lang trang trí điểm xuyết sang trọng bằng những bức hoành phi chàng đem về từ các xứ sở Indonesia, Lào, Ấn Độ, Campuchia...
Cổng lâu đài

     Chàng dắt nàng lên gác, chàng đã chuẩn bị một phòng riêng xinh xắn cho nàng: em để đồ cho tiện .... Nàng sửa soạn đồ xong chàng gọi “ra vườn với anh”, Ô...ôh... trái anh đào! Anh đào đỏ tía, anh đào trắng hồng... chỗ thì chàng bắc thang, hái kêu nàng lại hứng. Chỗ khác lại lấy khèo để được chùm chín nhất! Nàng căng chiếc khăn quàng ra hứng như một thị trong tranh Đông Hồ hứng dừa! Sao mà đã, cả mấy cây anh đào bự chang, chim không đến ăn giùm làm sao người ăn hết? Ngày ngày đủ loại chim đến chuyền cành hát líu lo từ cây tuyết tùng rồi chao xuông hái anh đào chích chích chích riu riu riu riu... chàng đùa: chúng hình như toàn là phụ nữ, nói cả ngày!
     Dạo quanh ngắm khu vườn, nàng tủm tỉm cười khi nhận ra một vài cây hoa hình như mới được đưa đâu đó về trồng, những chiếc ghế hững hờ bên chiếc bàn nấp dưới tán lều nhỏ dường như hứa hẹn những ngày hè lãng mạn đã được chuẩn bị cho thời gian nàng lưu lại nơi đây.
     Ngày ngày chàng bới nàng theo đến công sở, chàng vào làm việc nàng lang thang ngắm phố và shoping! Đến bữa trưa chàng dắt nàng vào một quán quen chàng thường ngồi với bạn hữu, nhóm bạn chàng có nàng đến như nhộn nhịp hẳn lên, mặc dù nàng chẳng hiểu họ nói gì. Thi thoảng có một chàng trai trẻ nói được tiếng Anh, liếc nàng như dò hỏi. Giữa chốn phố núi này gặp một người như nàng quả là của lạ với họ mà! Nàng nghĩ thế.
     Khi chàng phải đường trường giao dịch với khách hàng, nàng đi theo. Những chuyến đi này như cứ như là những cuộc du lịch nhỏ, vì khách hàng của chàng định cư ở nhiều thị trấn khác nhau. Chàng phóng đi trên những con đường nhỏ xinh xinh 2 làn, không bao giờ rộng hơn của xứ sở văn hóa tồn trữ cũ kỹ hàng ngàn năm có lẻ. Nàng thích thú ngắm nhìn, chụp ảnh những triền phố cổ, những núi đồi, nương bản cây cao lương, bắp và hoa trái ngút ngàn, đây đó những đàn bò mập mạp ung dung trên những trảng cỏ óng ánh nắng vàng giữa trời se lạnh tháng sáu miền sơn cước lung linh.
Hoa hồng
     Có ngày nàng ngỏ ý muốn ở nhà, chàng dặn dò ở nhà cẩn thận, giao cho nàng cái rề-mót khóa cổng tự động, “có ai hỏi thì điện ngay cho anh!”. Chàng đi rồi nàng cố gắng làm “cô Tấm”, cắt bớt những cây cỏ ở những góc chàng không thể cắt bằng máy, tìm kéo làm vườn bấm bớt những cành lá thừa và khô, quét dọn bớt mạng nhện, lau chùi và dọn dẹp mấy căn nhà sau và dãy nhà chàng thường để tiệc tùng. Trong khi quét dọn, nàng chăm chú ngắm các căn phòng sang trọng, trưng bày theo kiểu Pháp cổ, nhưng toàn hình nhóm hát Beatle và tranh ... Việt Nam. Hình như đó là hai thứ đam mê của chàng. Xe cộ, áo mũ ba lô hay nhà cửa bếp núc, chỗ nào cũng có bóng dáng của nỗi niềm đam mê ấy.
     Đâu đâu trong lâu đài, vườn tược nàng cũng nhận diện ra sự hoang vắng của một người đàn ông cô đơn. Nàng cảm kích, ước chi mình có thể thường xuyên hơn qua lại chăm sóc cho chàng! Vừa dọn dẹp, nàng vừa thầm nói với lũ chim vào ra tự do bay nhảy trước thềm nhà: Tớ sẽ làm cho các chú mày biết trong nhà này có sir Reff nhé, không phải nhà hoang đâu! Nói là thế, nhưng... ngoài các phòng của căn nhà nàng đã đặt chân qua, hoặc cùng chàng, hoặc trong khi quét dọn các ngăn ngóc, có một dãy lầu trên của phần dãy phụ có phòng tiệc đầy mạng nhện bên dưới, thật là kín đáo. Đột nhiên nàng nhớ đến bộ phim lâu đài Esplendor, và bỗng rùng mình, có khi nào từ trên đó, ló xuống một cái đầu phụ nữ tóc bù xù không nhỉ? Nàng cố xua tan cái sự tưởng tượng quái đản này đi, nhưng những buổi ở nhà một mình, lâu lâu nàng lại gặp cảm giác rờn rợn ấy. Đặc biệt là có một ngày, đang chở nàng đi ăn ở làng bên, chàng chỉ một ngôi nhà gần đó, nói rằng ở làng này vừa rồi có một chuyện giết người rất ồn ào, khi đầu người ta nghi người hàng xóm, sau lại biết chính là người trong nhà, 3 người chết rất thương tâm... Thế nhưng có chàng về, là nàng yên lành trong bàn tay chăm chút của chàng.
     Đêm về, chàng soạn đồ cho nàng ăn tối, bàn tay thành thạo cắt bánh mì, cắt các kiểu loại phoma (hic hic, cũng hơi khó ăn). Em uống gì không? Chọn giữa nào nước cam, nước táo, sữa, rượu vang... 
     Có hôm, sau bữa tối, chàng xách một cái giỏ mây ra, ngồi dập trái hồ đào (nó có cái tên khó nghe mà dễ hình dung hơn là trái óc chó) cho nàng ăn, thấy nàng ăn thích thú, chàng cứ dập mãi cho tới ... đầy một thố! Hức trái này béo lắm mừ, đâu phải ăn dễ như anh đào? Nể chàng, nàng cứ nhin nhín ăn tiếp, lại dập tiếp, chàng lại còn bảo: bọn mình giống như là những con sóc ấy nhỉ? He he. Trái này chàng mua à? Không, trong vườn mình đấy! Em đâu thấy? Ở phía sau kho, gần trảng cỏ... (ah, có một cây to, khi tối trời, quạ về vô số). Rồi chàng nghe tin tức bằng cái radio nhỏ, trong khi mở Tivi cho nàng thưởng thức các phim hài tiếng Pháp (không nghe được cũng hỉu mừ). Rồi nàng thiếp đi trong hơi ấm nồng nàn của chàng...
     Sáng sáng chàng dậy trước, nấu nước pha cà phê, cắt bánh mì, trát bơ, mứt, phoma sẵn, nàng biết thế nên ngủ nướng một hồi rồi chạy xuống, ấp mặt vào tấm lưng vạm vỡ sau chiếc áo kimono, mặc chàng đang lúi húi với cái bếp...
 (Còn nữa) (Xem tiếp

Chùm anh đào

Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

Chuyện tình từ Tây sang Đông (kỳ 5)


      Thế rồi 5 năm sau, một ngày đang ngồi trước máy tính, nàng giật bắn mình vì chàng đột ngột xuất hiện sau lưng, với một lá thư trong tay, chàng nói phòng trường hợp không có nàng là chàng đút thư qua khe cửa. Chàng mời nàng đi ăn. Quá bất ngờ, nàng muốn từ chối, chàng nói tùy em thôi, nhưng anh chỉ cần ngồi với em một lúc rồi anh đi ra Hà Nội ngay. Nàng nghĩ thế thôi, đi một lúc cũng được, dẫu sao chàng cũng từ quá xa mà tới, nỡ nào. Sau đó, thấy chàng chẳng đi mà loanh quanh lại thêm 2 ngày nữa, nàng cũng bố trí một bữa mời cơm chàng ở quán như khách, nhưng nàng tránh không gặp nhiều. Ngày ra đi, trên tàu chàng nhắn tin về: anh đi mà gặp rắc rối (trouble), nàng giật mình: bị chi vậy? Là vì em đó! Vì em sao, em hy vọng không làm gì ảnh hưởng đến anh chứ? Không không, chỉ là vì anh nhớ em... Lại những giọt nước mắt lã chã, và nàng lại nghiến răng không trả lời. Đến cuối năm, chàng nhắn tin rủ nàng đi du lịch Trung Quốc, nàng từ chối, một phần vì kẹt công việc, một phần vì sự việc trớ trêu kia cứ trở về trong tâm thức.
         Đến Nô en năm 2009, chàng sang cùng với đứa con trai, nói nàng ra với chàng một chút, 3 ngày thôi cũng được, cho con chàng được đi chơi... có lẽ chàng biết việc bọn trẻ con sẽ dễ làm mủi lòng nàng, thế là chàng thắng cuộc!
         
          Những cố gắng của chàng làm vết thương lòng của nàng như đã khép miệng, nàng muốn sang thăm nơi chôn rau cắt rốn của chàng, thế là nàng ra đi với một tâm lý đầy hồi hộp cùng một dự án tương lai...
         
       (Còn nữa) (Bài đăng Mới hơn)
    

Thứ Ba, 10 tháng 7, 2012

Chuyện tình từ Tây sang Đông (kỳ 4)


     Một ngày, chàng thình lình báo sẽ sang. Nàng ráo riết chuẩn bị đón chàng, mong mãi rồi chàng cũng đến, nàng nhào ra, chàng nắm tay nàng và nói: anh không sang một mình, anh đi với một người phụ nữ... Người này là bạn cũ thời sinh viên.... Bọn anh mới gặp lại... nhưng chắc sẽ chia tay nhanh chóng mà thôi... Nói như ai thường nói, đất dường như sụp đổ dưới chân nàng! Những ngôi sao lạ như đột nhiên lập lòe trước mắt nàng. Chàng với vẻ mặt trầm tĩnh, bước vào phòng nàng. Nàng lặng lẽ đến bàn thờ lấy cây nến to đẹp chàng mua tặng nàng khi chàng đến thăm nàng ở thành phố bên dòng sông Fyris . Lâu nay nàng cất nó làm kỷ niệm chứ không thắp. Nàng đưa cho chàng cái bật lửa, bảo chàng thắp lên rồi tự tắt nến đi! Với nàng, đó có nghĩa là nói với chàng rằng : chàng đã thắp lên tình yêu này, nhưng cũng chính chàng dập tắt nó! Chàng dùng 2 ngón tay bóp cho ngọn lửa tắt (làm cho bé em nhà nàng phục lăn) một cách vô thức, hình như chàng chẳng hiểu nàng định nói gì!
     Thế rồi sau đó là những chuỗi ngày vật vã của nàng. Chàng vẫn còn nhờ nàng chở lên các làng bản miền núi tìm hiểu tập quán bản làng. Nàng vui vẻ làm điều đó, nhưng đau đớn trong thẳm sâu. Sao vậy nhỉ, chàng bảo, vì không muốn dối nàng, chàng phải nói thật. Ừ mà cũng đúng thôi, làm sao chàng lại có thể không nói thật? Nhưng sao chàng lại dắt người ta tới xứ sở của nàng??? Rồi chàng ra đi, nàng sống trong một nỗi thổn thức đớn đau hoàn toàn khác biệt, chàng viết thư, nàng không muốn trả lời và tự thề với chính mình là sẽ không trả lời. Để quên chàng, nàng đốt hết ảnh, hết những gì liên quan đến kỷ niệm. Chàng cứ vẫn bền bỉ viết thư, mỗi đêm trăng tròn là chàng viết: em, hôm nay trăng tròn, anh nhớ về em... Cứ đêm trăng tròn nào cũng một thư ngắn như thế. Nàng đọc và bật khóc, sau đó nàng tự bắt mình là hễ cứ thấy tên chàng trên hộp thư là xóa, không mở đọc, để khỏi làm đau lòng mình vô ích. Hãy quên và quên! Nhưng đôi lúc không cầm lòng được, nàng lại mở thư đọc. Chàng gửi cho nàng bản nhạc: “anh xin lỗi, anh vô cùng xin lỗi” (I am sory, I am very sory...) nàng chỉ ngậm ngùi và nước mắt lại tuôn rơi! Có phải người phương Tây họ sống khác biệt như thế không nhỉ? Có phải họ chỉ đơn giản và không cần một tình yêu chân thành như thế không nhỉ? Làm sao cho mình thoát khỏi cuộc này? Một người bạn vong niên của nàng khuyên: quên hắn đi em! Đàn ông Đông Tây gì cũng một giuộc như thế cả! Chàng viết và cứ viết: em hãy trả lời, để anh biết em có còn sống hay không? ừ thì cứ cho là em chết rồi đi... 
      Và thì rồi nàng hầu như đã quên được! Những tháng rồi những năm qua đi...
     Một hôm điện thoại bàn nàng reo, nàng nhấc máy, có phải ...(gọi tên nàng) không? Tưởng một đối tác nào từ phương Tây gọi về, nàng: vâng, tôi đây ... Tôi là Reff... hôm nay hình như sinh nhật em? Hức, biết chắc là không phải sinh nhật, nhưng sau những thất vọng thư tín, chàng chơi bài điện thoại bàn cho chắc (điện thoại di động thì chắc chắn nàng không mở máy rồi), kiểm soát xem nàng có thực tình còn sống không? . Nàng nói: người ấy chết rồi, đây là một người cùng tên nhưng nằm trong xác khác!
    Một lần nàng nhận được một bưu thiếp: anh đang ở Sapa, nhìn thấy những con trâu giống như đang bè bạn với em... em hãy đến nhà hàng bánh xèo của người câm lừng danh ở ngã ba phố cổ, nhìn sau tủ lạnh, giữa vô vàn chữ viết của khách du lịch, có dòng chữ anh gọi tên em... không thắng được cám dỗ, nàng lẳng lặng qua xem! Thấy tên mình hiển hiện giữa rừng chữ ký và cảm tưởng của khách du lịch, trồng ngực nàng đập thình thịch. Hóa ra chàng đã trở lại thành phố của nàng... hóa ra có người đã đứng trong trời đất tha thiết gọi tên nàng... Nhưng rồi nàng trấn tĩnh: cố quên đi cô bé! Hãy quên...
(Còn nữa) (Bài đăng Mới hơn)

Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012

Chuyện tình từ Tây sang Đông (kỳ 3)


   Sau đó bạn chàng về trước, chàng ở lại, nàng chở chàng đi bằng mô tô, chàng ngồi sau ôm lấy nàng mà nói: hôm nay anh là thằng nhỏ hạnh phúc nhất trên thế gian này! Chàng cứ ôm riết lấy nàng, đặt môi vào sau gáy nàng, nàng rúm người lại vì nhột, hic, các bà lớn tuổi bên đường thì quở: coi hắn ôm tề! Nàng ngượng chín cả người mà không biết làm gì hơn là nghiến răng phóng xe chạy thật mau để người đi đường không kịp đàm tiếu.Thế rồi chàng kể chuyện gia đình và hoàn cảnh, gia đình li tán, bố chàng vừa mất, chàng rất buồn nên cứ muốn đi xa... Chàng kể nhiều chuyện, vốn hiểu biết của chàng rất rộng làm nàng choáng ngợp và ngưỡng mộ. Rồi cũng đến ngày chàng phải trở về, nàng thổn thức chia tay chàng và sau đó là một chuỗi ngày sống như trong mộng mị. Người nàng héo mòn đi vì chẳng ăn uống gì, hình như đây gọi là bệnh tương tư? Cũng không phải lần đầu biết yêu, thế mà nàng yêu chàng như ở tuổi mới tròn trăng, yêu trong đau đớn và cồn cào nhớ nhung. Nàng có cách yêu chẳng giống ai, yêu cuồng nhiệt nhưng bề ngoài yên tĩnh, sôi sóng lòng nhưng lặng lẽ mặt hồ. Mẹ nàng thường trách: con sửng cái gì vậy? vì nàng cứ ngơ ngơ ngác ngác. Bởi một điều nữa là nàng chẳng thể công khai mình yêu một người phương Tây, thâm tâm nàng ám ảnh một câu thời nhỏ nàng đọc trong tiểu thuyết (í quên, truyện ngắn của NCH) "thế là mợ nó đi Tây..."

     Thế rồi nàng đi  ... Tây, đất nước nàng theo học chẳng bao xa so với xứ sở chàng, chàng được thể thường xuyên lui tới, dắt nàng đi thăm những nơi danh tiếng và bảo tàng xứ sở, dạy cho nàng hiểu về châu Âu, nàng được chương trình học bổng cấp ở trong một căn phòng tiêu chuẩn (như chàng nhận xét) như là khách sạn 4 sao! Họ tung tăng cùng nhau vô siêu thị mua các thứ về bày trò nấu nướng, chàng thỉnh thoảng trốn ra ngoài một chốc để rồi khi về là làm mắt nàng sáng lên vì một món quà xinh xinh: cái cốc độc đáo, cái chén xinh xinh, cây nến yêu kiều... Đôi khi chàng đưa nàng tới những hồ bơi nước ấm sang trọng trong mùa mưa tuyết xứ Bắc Âu, nàng ngại ngùng vì những sự lóng ngóng sử dụng các thiết bị phòng bơi, tỷ dụ như trong phòng tắm, loay hoay mãi không biết vòi mở nước chỗ nào, nàng phải cầu cứu chàng, chàng mỉm cười nhấn nút, hóa ra đó chỉ là một cái gờ tròn rất mỏng, màu xanh dương nhạt giữa nền tường sơn trắng! Tuyết trắng trời, chàng cùng nàng mượn hai chiếc xe đạp, đạp loanh quanh phố xá, khi nào lạnh quá thì vô các can-tin ca-bin ấm áp dọc đường, ngồi nhâm nhi tách capuchino nóng hổi, tay chàng sưởi ấm những ngón tay nàng. Ríu rít bên nhau, chàng tính trầm tĩnh, nhưng nàng thì thích bày trò trêu chọc. Thỉnh thoảng nhờ chàng sửa bài, nhưng nàng hầu như khó mà học hành tốt trong thời gian ấy, chàng tới hay không tới thì cũng ngày đêm quay cuồng nhớ nhung.

    Mỗi tháng chàng bay qua đôi lần, nàng lần theo các chặng xe bus về thành phố lớn đón chàng. Đứng ở nhà chờ của sân bay quốc tế mà hồi hộp, mong chờ một bóng dáng thân yêu, mỗi khi chàng xuất hiện, không nén nổi, nàng chạy ào tới ôm riết lấy chàng, điều này không giống tính cách vốn có của nàng, chắc chắn nó chỉ hình thành khi xuất hiện mối giao hữu yêu đương này, trong đó nàng bị ảnh hưởng bởi yếu tố tự nhiên của người châu Âu. Hơn nữa tâm trí nàng bị kích động, bởi những email cứ ngày ngày hiển hiện: “trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là em, chỉ có em...”

     Mùa đông qua đi, rồi theo đó là mùa xuân, chàng đến đưa nàng lên Stockhom, họ cùng dạo bước qua những công viên, những cành cây khô bắt đầu đâm chồi nảy lộc, nàng thấy mình có cái may mắn được biết thế nào là "mùa xuân" thực sự, ở bên nước, cây cối quanh năm xanh tươi, dẫu sách vở có mô tả mùa xuân đẹp kiểu gì cũng không hình dung được! Tiếp theo là hoa nở như một cuộc cách mạng sắc màu bùng lên ở các góc trời, đi đâu cũng hoa bạt ngàn, hoa từ cây lớn của cây lê cây táo, hoa từ vườn tược hay hoa dại trên khắp các cánh đồng, trắng, hồng, vàng, tía, đỏ tươi... các gốc cột điện dọc đường nàng đi học cũng mọc hoa tu-lip! Những con hươu rừng, thỏ hoang thỉnh thoảng vào nhảy nhót trong sân trường. Những con chim biết là chúng được chiều chuộng ở xứ sở này nên rợp trời kéo về ríu rít phố phường, sông bãi. Những con vịt trời vẫn nuối tiếc những cơn ngủ một chân trên mặt băng của dòng sông Fyris. Chàng và nàng đùa nhau tự xưng họ là những con vịt xấu xí! (ugly-duck), khi ở xa chàng gửi cho nàng những bản nhạc của ban Beatle, làm những tháng ngày của nàng càng trở nên lấp lánh: Here come the sun, here come the sun....
     Cái bằng học của nàng kèm theo một chuỗi ngày yêu đương tươi vui. Học xong nàng trở về...
     Một ngày, chàng thình lình báo sẽ sang. Nàng ráo riết chuẩn bị đón chàng, mong mãi rồi chàng cũng đến, nàng nhào ra, chàng nắm tay nàng và nói: anh không sang một mình ...
 (Còn nữa) (Bài đăng Mới hơn)

Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012

Chuyện tình từ Tây sang Đông (kỳ 2)


Nhưng năm sau, chàng trở lại, cùng hai người bạn, chàng hỏi nàng có rảnh đưa chàng và bạn đi thăm quan. Trên đường đến đây chàng bị tai nạn, đầu gối sưng to, nàng kiếm cho chàng đồ băng bó. Chàng bàn với các bạn đi xích lô, hai bạn kia là vợ chồng, họ đi một xe, còn chàng và nàng một xe, chàng cao lớn, chiếc xe xích lô chật chội, nàng ngại ngùng nép vào một bên, đột nhiên chàng bế xốc nàng lên đặt lên đầu gối chàng, bảo ngồi thế này cho gọn! Nàng bất ngờ quá, người Việt mình thì cũng tụt xuống rồi, nàng cố gắng gượng chèo chống với cách ngồi này, mỏi rũ cả người. Bạn chàng ngồi xe bên kia thích thú chụp ảnh lia lịa.
Mấy ngày liền, chàng cứ đến quán dùng bữa, rồi rủ nàng đi như thế, luôn luôn với những cử chỉ ấm nồng, dịu dàng, riết rồi con tim nàng thổn thức. Rồi thì một ngày trên thuyền rồng, giữa bạn bè, giữa trời rộng bao la, sau này nàng nói đùa, có mây xanh làm chứng, chàng nhìn sâu vào mắt nàng rồi hỏi: “anh có thể hôn em không?” “dạ” dường như không còn một điều gì có thể ngăn cản nàng trả lời nhanh như thế. Một nụ hôn dài tưởng chừng như cả thế kỷ trôi qua, thấy lâu vậy vì nàng không quen kiểu hôn như vậy, mà sau này nàng mới biết đó là nụ hôn kiểu Pháp, chàng cười mà nói rằng có dễ đến nửa tiếng đồng hồ. Nụ hôn rất nồng nàn nhưng mỏi cổ không thể tưởng tượng được. :( :(

(Còn nữa) (Bài đăng Mới hơn)

Chuyện tình từ Tây sang Đông (kỳ 1)



Phóng tác (hay là truy
n, hay là truyn ngn) ca Quế Mafia


Thường thì MF chộ chi viết nấy, hình như người ta gọi là ký, nhưng lần này ám ảnh bởi cái lâu đài cổ nhà bạn quá, làm MF liên tưởng đến những cuốn tiểu thuyết phương Tây thời Quế hay đọc, tỷ dụ như Jen-E-Rơ, Ba chàng Ngự Lâm pháo thủ, Trà hoa nữ ... Lại thêm ngày ngày được một mình yên tĩnh ngồi làm việc tại khu vườn thơ mộng rất Pháp này, MF tưởng tượng ra đủ thứ chuyện. Thế là MF không muốn làm chủ thể chuyện nữa, mà đứng ngoài lề để tiện bề ... phóng tác, thế là những câu chuyện nửa hư nửa thực sau đây hình thành tại khu vườn ở làng Pointis. Nên nhớ là đã phóng còn tác nữa, cho nên các Quế đừng có mà tưởng tượng đây là chuyện của MF, mặc dù các cảnh đều có thật, sự kiện đều có thật. viết dựa trên cái có thật bao giờ cũng dễ hơn nói láo mừ! MF thiếu kinh nghiệm tình trường, viết có gì không phải nhờ các Quế và các đại ca đại tỉ Trỗi sửa chữa!


Chuyện tình từ Tây sang Đông

... Năm ấy, gia đình nàng sở hữu một nhà hàng, nhà hàng kế ngay bên khách sạn Blue Space xinh đẹp, nên khách nước ngoài thường lui tới. Nàng đang ôn luyện tiếng Anh chuẩn bị đi học nước ngoài nên hay ngồi ở nhà hàng vừa học vừa giúp mẹ tiếp khách. Hôm đó nàng ngồi nhìn ra cổng, thấy có một người khách tóc bạch kim, áo khoác đỏ đi ngang qua, theo phản xạ của một nhân viên nhà hàng, nàng nhớn nhác chuẩn bị mời chào. Nhưng người ấy đi thẳng. Chiều tối lại, chính người này bước vào nhà hàng. Vẻ mặt lạnh lùng, hơi khắc khổ, đăm chiêu. Khi cười, dường như chỉ đôi mắt xanh lam là ánh lên sáng ngời, còn đôi môi chỉ hé lên rồi mím nhanh lại. Nàng chào hỏi, biết chàng từ Pháp tới. Nàng hỏi người vùng nào, miền Nam, ồ, có gần Provence không? Gần. Nàng nói thời nhỏ đọc từ sách vở, nàng mê xứ này lắm, nó lãng mạn in sâu vào tâm trí nàng, có bài hát nàng từng nghe đâu đó: “còn nhớ đến quê hương xa xôi, miền Provence tiếng hát bên nôi...” nàng hát thử coi chàng biết bản nhạc này không, nói không! Rồi chàng lấy giấy vẽ ra cái bản đồ nước Pháp như củ khoai tây, chỉ cho nàng, kể rằng chàng ở trong một thị trấn nhỏ ở bên triền dãy núi Pyrenees. Đây là lần thứ hai đến Việt Nam. Miên man chuyện trò, rồi chàng xin địa chỉ liên lạc. Mọi chuyện chỉ rất thường tình như biết bao khách hàng khác ở quán này. 

(Còn nữa) (Bài đăng Mới hơn)

Tòa lâu đài bí ẩn, nguyên mẫu của truyện