tag:blogger.com,1999:blog-9409223701708209562024-03-19T02:10:45.206-07:00QUẾ MAFIACó một huyết thống tình cảm thật lạ, ngoài phạm trù sinh học, nó kết nối một mối tình tha thiết và mãnh liệt giữa những con người không có máu mủ ruột rà, chẳng bà con họ hàng, không cùng một quê hương, không cùng môt thế hệ, không cùng một mái trường và không kể gì đã biết nhau rồi hay chưa, hễ nghe xưng là HSMN, thì lập tức mừng tủi, sẵn sàng thương yêu, dìu dắt và giúp đỡ nhau...Unknownnoreply@blogger.comBlogger215125tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-72233920729365333692021-12-22T01:53:00.000-08:002021-12-22T01:53:37.620-08:00Bạn Trường HSMN-Nguyễn Văn Bé: LỆ ĐÁ<a href="https://bantbe.blogspot.com/2014/07/le-a.html?spref=bl">Bạn Trường HSMN-Nguyễn Văn Bé: LỆ ĐÁ</a>: Xem tiếpUnknownnoreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-51389848199271266022020-04-21T15:06:00.000-07:002020-04-21T16:34:49.946-07:00Trích đăng nhân sinh nhật 2020<b>Ngày tôi được sinh ra</b><br />
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; font-family: Georgia, Utopia, "Palatino Linotype", Palatino, serif; font-size: 15.4px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span class="TitleChar"><span style="font-size: 12pt; line-height: 18.4px;">... T</span></span><span style="font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 13pt; line-height: 19.9333px;">ôi sinh ra ở bên kia chiến tuyến, gia đình bên nội tôi là dòng dõi quan lại (ông cố của cha tôi là Tiến sỹ Võ, tước Quế Dương Hầu, Phó tướng triều đình Tự Đức (vì vậy ông nội tôi được gọi là "Tôn viên"), bên ngoại tôi mấy đời nông gia thành công với phù sa bên dòng Thạch Hãn, do vậy đất đai nhiều, nhân công đông, nếu như ở miền Bắc thời cải cách thì gọi là “địa chủ”, ông ngoại tôi được dân bầu làm lý trưởng, quán xuyến việc hương hỏa, dân làng. Chức danh này không mấy gây cảm tình cho lực lượng những bần nông làm cách mạng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; font-family: Georgia, Utopia, "Palatino Linotype", Palatino, serif; font-size: 15.4px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjby5JK5-3Yz852AAQqA9Ayj-KF-qOB5VHw9I8qyBLscoyWM9rsPt0gbA6zmSvXAzkJ-QXqGrv0eHYfy1TvheT3CEcF39tsAbUuXc9pbEA4ln6RsuBAoOxTlzVm2aZQu_nnnIlD_u9pr24/s1600/EWTT1110.jpeg" imageanchor="1" style="clear: right; float: right; margin-bottom: 1em; margin-left: 1em;"><img border="0" data-original-height="1201" data-original-width="1600" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjby5JK5-3Yz852AAQqA9Ayj-KF-qOB5VHw9I8qyBLscoyWM9rsPt0gbA6zmSvXAzkJ-QXqGrv0eHYfy1TvheT3CEcF39tsAbUuXc9pbEA4ln6RsuBAoOxTlzVm2aZQu_nnnIlD_u9pr24/s320/EWTT1110.jpeg" width="320" /></a><span style="font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 13pt; line-height: 19.9333px;">Tuy nhiên tôi sinh ra và lớn lên trong một hoàn cảnh đặc biệt! Ông nội tôi mất khi cha tôi mới lên 3 tuổi, bà nội ở vậy thờ chồng, nuôi con một mình nên gia cảnh khó khăn dần, ruộng vườn phải nhượng bán, những kẻ hợm đời thường ức hiếp. Trong hoàn cảnh đất nước lâm vào thế giặc Pháp xâm lược, nội tình đất nước cũng như hoàn cảnh gia đình vô cùng khó khăn. Bà nội tôi không đủ sức nuôi cha tôi đi học xa để có thể đỗ đạt cao, cha tôi chí ham học hành, nhưng hoàn cảnh không cho phép, 15 tuổi phải vừa dạy học vừa tự học, khi những người tri thức gặp nhau trong hoàn cảnh đó, họ đã cùng đồng chí hướng và quyết tâm làm cách mạng. <a href="http://vi.wikipedia.org/wiki/V%C5%A9_So%E1%BA%A1n" style="color: #919191; text-decoration-line: none;" target="_blank">Mười sáu tuổi ông tham gia cách mạng và mười tám tuổi ông vào Đảng Cộng sản ĐôngDương.</a> <div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhaHTrfAM1x8bJuq2MSYL26nGIEIW2WxsGgx76zjOHXncqSYrcsdbeSdBeoi5xZ-qDe1Umo5QdJH-VheMlanVEPI4fAEZRpdxku0rd2AmgENHEgLDfKqMI0nRnOKAqIcbxs3SH_n6-1gKs/s1600/VuSoan.5.2013.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="608" data-original-width="1069" height="182" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhaHTrfAM1x8bJuq2MSYL26nGIEIW2WxsGgx76zjOHXncqSYrcsdbeSdBeoi5xZ-qDe1Umo5QdJH-VheMlanVEPI4fAEZRpdxku0rd2AmgENHEgLDfKqMI0nRnOKAqIcbxs3SH_n6-1gKs/s320/VuSoan.5.2013.jpg" width="320" /></a></div>
Ông đam mê làm cách mạng, đam mê những ý tưởng giải phóng dân tộc của nhà Cách mạng Hồ Chí Minh. Nói như Tố Hữu: “<em><span style="font-style: normal;">Đời cách mạng từ khi tôi</span></em> đã hiểu. Dấn thân vô là phải chịu tù đày”, chẳng bao lâu cha tôi bị Pháp bắt tù<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
trước nỗi thảng thốt khổ đau của người mẹ và hàng chục cặp mắt ngây thơ ngơ ngác của lũ học trò làng đang ngồi trong lớp. Cha tôi tiếp tục sự nghiệp của mình trong tù, và ông được tự do khi Nhật đảo chính Pháp. Rồi ông để mẹ già ở lại, tiếp tục theo đuổi niềm tin trên con đường chông gai của mình. Mẹ tôi vượt qua sự cản trở của gia đình, đến với cha tôi khi Người tham gia cách mạng và ở tù, bà đợi chờ và sát cánh cùng chồng trên con đường gian khó. Họ yêu nhau trong hoạn nạn, cưới nhau trong khó khăn. Địch lùng bắt ráo riết. Cha tôi lại phải để vợ con lại cho mẹ, hoạt động thoát ly. Ba chị em chúng tôi ra đời từ những cuộc gặp gỡ đầy gian truân của cha và mẹ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgU_17k1u6l64GTMU1rdWc8Wh23ydomCzQc0SWcjyNLTGr6z5_UIQDwkgfj5LGSJLobvfAOEZoquxGzsPpJ1i53lyYe7-6IA7C0EUfSO7x9iG4C3PJzvjZnaxKSKAnT7QYhKpMahWcLX1E/s1600/IMG_5040.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="569" data-original-width="759" height="239" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgU_17k1u6l64GTMU1rdWc8Wh23ydomCzQc0SWcjyNLTGr6z5_UIQDwkgfj5LGSJLobvfAOEZoquxGzsPpJ1i53lyYe7-6IA7C0EUfSO7x9iG4C3PJzvjZnaxKSKAnT7QYhKpMahWcLX1E/s320/IMG_5040.JPG" width="320" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgu2uj7eZWJwSYIOJ51Hxe-u2rh_FDbylFOd0tiR2xaKkd2jlOJ33LDgRkS9q4tGUVoFOG5gm0ifNI1EVoMdKQqtwNG3XDiLv3vgcvi6As3Y2AfITZ8vBi8DiLzpZofWBNtA-Nv6RaJWdk/s1600/IMG_5039.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="569" data-original-width="759" height="239" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgu2uj7eZWJwSYIOJ51Hxe-u2rh_FDbylFOd0tiR2xaKkd2jlOJ33LDgRkS9q4tGUVoFOG5gm0ifNI1EVoMdKQqtwNG3XDiLv3vgcvi6As3Y2AfITZ8vBi8DiLzpZofWBNtA-Nv6RaJWdk/s320/IMG_5039.JPG" width="320" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgxFNkgoU2uOTq7KicIOjcSzhx36GYKKaJFpUK0JJT6OzKWSEUf0oek39SdeVbS0nT46y9Geddi8-S4PX65mfeSiHIT-r-138EuRq9r8dIFnWJme3oN1e8O7tvOHqn36HRGOhU_8fgicYU/s1600/IMG_5036.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="569" data-original-width="759" height="239" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgxFNkgoU2uOTq7KicIOjcSzhx36GYKKaJFpUK0JJT6OzKWSEUf0oek39SdeVbS0nT46y9Geddi8-S4PX65mfeSiHIT-r-138EuRq9r8dIFnWJme3oN1e8O7tvOHqn36HRGOhU_8fgicYU/s320/IMG_5036.JPG" width="320" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; font-family: Georgia, Utopia, "Palatino Linotype", Palatino, serif; font-size: 15.4px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 13pt; line-height: 19.9333px;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; font-family: Georgia, Utopia, "Palatino Linotype", Palatino, serif; font-size: 15.4px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 13pt; line-height: 19.9333px;">Khi mẹ có chửa tôi, để tránh dị nghị, nghi ngờ của những lực lượng “chống Cộng”, hễ thấy bóng ai đi ngang ngõ là bà nội tôi lấy bẹ chuối đập sạt xuống chõng tre, hét to “con tao đi khỏi, mi đi với thằng nào cho to bụng ra?...”. Rồi cũng đến cái ngày tôi được cha mẹ sinh ra, đó là một ngày đầy ký ức: Mẹ thường bới cơm cho cán bộ cách mạng nằm vùng, đêm chuyển dạ, bà không đi được. Cán bộ đành phải tự mình lên khỏi hầm đi lấy thức ăn. Đêm ấy, thám báo rình bắt được ông Lê Diệu, họ hành xử bằng cách lấy đòn xóc (giống như đòn gánh nhưng nhọn 2 đầu để xóc vào 2 bó lúa gánh cho dễ) đâm vào thân thể ông đến nát, rồi treo lên hàng rào ngoài làng, để mọi người xem như một lời cảnh báo cho ai dám làm cách mạng! Như vậy ngày tôi sinh, cũng là ngày một nghĩa sỹ vĩnh biệt. Xã gọi bà nội và mẹ tôi bồng tôi lên, họ nhìn mặt và nói: “Mặt này là mặt thằng Kim chớ mặt ai nữa mà cứ giả đò kêu chửa hoang?”, rồi vì mẹ tôi mới sinh nên họ cho về, nhưng giam bà nội tôi lại để ngày ngày khảo tra, mẹ tôi kể: khi về, hỏi họ có làm gì không, bà nói không, nhưng bà khẽ rên và nằm sấp, mẹ tôi giở lưng áo ra, thấy da dẻ bị rách nát tím bầm, họ trị tội chứa chấp Việt Cộng của bà, tức là đứa con trai duy nhất của bà. Chưa hết, họ tập trung hết người trong thôn xã lại, bắt ngồi cả ngày ngoài nắng để tập huấn, chờ cho đến khi nào họ khai nhận có chứa chấp Việt Cộng thì thôi, vì chứng tỏ cha tôi đã về nhưng không ai chịu khai báo! Tuy vậy, không ai chịu nói gì. Thấy dân làng ngày ngày bị phơi nắng, chịu không nổi, mẹ tôi bồng tôi đang đỏ hỏn đứng lên nói: “Thưa xã, tôi công nhận đứa con này là con của chồng tôi, nhưng đó là kết quả của một buổi đi rừng lấy củi, tình cờ vợ chồng gặp nhau trong rừng, tôi làm tôi chịu, không liên quan gì đến bà con, đề nghị xã thả cho bà con về, và nhân đây cũng nhờ xã bắt giùm cho được chồng tôi về với, chứ tôi cứ sống vắng chồng mãi thế này cũng cực lắm!” (câu chuyện này nhiều người bạn trong trường được cùng nghe bà Én, một người trong làng kể, khi đưa đám tang mẹ tôi về quê nội). Sau đó bác tôi đặt cho tôi tên là “con Sâu”, nghĩa là “con sâu làm rầu nồi canh!”. Và cũng do vậy, thông thường thời ấy ít ai nhớ ngày sinh của con, nhưng mẹ tôi không bao giờ quên ngày 21 tháng Tư âm lịch (thực ra đó là ngày 30 tháng 5 trong lịch dương)...</span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; font-family: Georgia, Utopia, "Palatino Linotype", Palatino, serif; font-size: 15.4px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 13pt; line-height: 19.9333px;">Trích lại bài đã đăng </span></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; font-family: Georgia, Utopia, "Palatino Linotype", Palatino, serif; font-size: 15.4px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 13pt; line-height: 19.9333px;">21/4/2020</span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgjrDAfeO7Q6pVRXY_H5zZHdEeolAUUwHA0sDWWMqDK-f7mIYwr9WDhxxxqlw2yLVrOcZMHziT5RUrtnL9daoMt3y7dWsiIwgk_-28QOr18i4ozw31GOVrxbLahXKE_Edmj0360ZlyYycI/s1600/IMG_4223.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="213" data-original-width="284" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgjrDAfeO7Q6pVRXY_H5zZHdEeolAUUwHA0sDWWMqDK-f7mIYwr9WDhxxxqlw2yLVrOcZMHziT5RUrtnL9daoMt3y7dWsiIwgk_-28QOr18i4ozw31GOVrxbLahXKE_Edmj0360ZlyYycI/s1600/IMG_4223.jpg" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="background-color: white; font-family: Georgia, Utopia, "Palatino Linotype", Palatino, serif; font-size: 15.4px; text-align: justify; text-indent: 36pt;">
<span style="font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 13pt; line-height: 19.9333px;"><br /></span></div>
Unknownnoreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-70427360718095953452018-05-28T00:37:00.000-07:002018-05-28T00:38:41.011-07:00Thương con<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><i>Đang xem lại tài liệu trên máy tính, gặp bài viết từ 7 năm trước, đưa lên đây cho con mình đọc.</i></span></div>
<div>
<br />
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
Tình cờ thấy con lưu bài hát “kính cận” trên máy mẹ, lòng mẹ bỗng rưng rưng… con gái cưng của mẹ ui, mẹ sinh con ra, mẹ được một hĩm yêu thỏa nguyện vô cùng! Con xinh xắn, con ngoan ngoãn, con đáng yêu như mẹ hằng mong ước! Từ lúc mới sinh con đã ngoan như có thể, con ngủ ngoan đến nỗi mẹ lo con đói sữa, phải thức con dậy bú, vậy mà con cứ ngủ ngon lành, đêm con để mẹ ngủ như mẹ không hề có con nhỏ. Ngày ai nhìn đến là con mỉm cười, chua đầy tháng tuổi con đã biết cười, con cười thực sự chứ không phải cười “mụ dạy”, ai cũng bảo, nó mang niềm vui đến cho cả nhà! Bảo Chi, là đứa con yêu dấu của mẹ đó! Mỗi ngày lớn lên của con đều đáng yêu như thế, con vừa ngoan, vừa thông minh và không thiếu những tố chất mạnh mẽ, quyết liệt. Những ngày con còn học mẫu giáo, khi mẹ và anh con đang bồng bế con, mà mẹ đã cảm giác khi lớn lên con sẽ tự lực tốt, sẽ là điểm dựa tinh thần cho mẹ và anh! Từ bấy cho đến giờ, có những lúc mẹ đã giận con, mắng con, thậm chí có lúc đã cho con ăn roi, nhưng thực sự mẹ chưa bao giờ thấy con làm gì quá sai trái, chỉ là những thử nghiệm tuổi trẻ của con làm mẹ lo lắng! Mẹ thấy hạnh phúc vì con đã sống như mẹ mong ước: đáng yêu, mạnh mẽ và trung thực. </div>
</span><br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: justify;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhsqLE2lYoB25enIxUvyD4_1ida6A2NfeZwUSvkuGPjyawBLR12rojyFsCSUiJGslJtf0fnMFzmUK0UHqoxyhMNlAcSGb6WIksZIZ_uKC7b0Kmshjz1QQUJW6pbdp-1cBQIIBFQEJGHXvA/s1600/Bong2.tif" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em; text-align: center;"><img border="0" data-original-height="567" data-original-width="848" height="213" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhsqLE2lYoB25enIxUvyD4_1ida6A2NfeZwUSvkuGPjyawBLR12rojyFsCSUiJGslJtf0fnMFzmUK0UHqoxyhMNlAcSGb6WIksZIZ_uKC7b0Kmshjz1QQUJW6pbdp-1cBQIIBFQEJGHXvA/s320/Bong2.tif" width="320" /></a></div>
<br />
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"></span><br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Khi học lớp 3, phát hiện ra con bị cận như anh, mẹ buồn đến không ăn được. Ngày trước khi biết anh con bị cận, mẹ đã buồn và lo lắng đến nẫu ruột, ngày qua ngày rồi cũng tự an ủi mình “nó là con trai” để buộc mình phải chấp nhận sự thật. Nhưng đến lượt con gái yêu của mẹ, rồi lại phải gắn liền cặp kính trên đôi mắt trong trẻo kia, ngày lớn lên, con có buồn không… </span></div>
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
</span><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: justify;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjC0tJx8eTfYoZbD0fpXmtA-Q9H_DNgROY7peUcMaX4RYx7OX-i903jjqNaava4RUg_xYR-fwkq9od7wu_Ku8DvQ3ZSAMswYLbLLoULinqR9boxEJwxUdiQ3qvqYsbzb3nsvlU9SLuROfU/s1600/2Bong2+-+Copy.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em; text-align: center;"><img border="0" data-original-height="446" data-original-width="708" height="201" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjC0tJx8eTfYoZbD0fpXmtA-Q9H_DNgROY7peUcMaX4RYx7OX-i903jjqNaava4RUg_xYR-fwkq9od7wu_Ku8DvQ3ZSAMswYLbLLoULinqR9boxEJwxUdiQ3qvqYsbzb3nsvlU9SLuROfU/s320/2Bong2+-+Copy.jpg" width="320" /></a></div>
<br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"></span><br />
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Ngày xưa, khi anh con về khoe với mẹ: tụi hắn gọi con là 4 mắt đó mẹ! Mà nó cười vui vẻ, làm mẹ nhẹ lòng! Rồi đến con, con chưa bao giờ phàn nàn về đôi mắt mang kính của mình, khi mới mang kính, con khoe với mẹ: bạn con nói con mang kính xinh hơn mẹ ạ! Rồi ngày vô trường điểm Nguyễn Tri Phương, con cười nhận xét: toàn bạn mang kính mẹ ạ! Lòng mẹ cứ rưng rưng, con toàn tìm cách thích nghi và vui với cặp kính của mình, dường như con còn tự hào nữa! Các con yêu dấu của mẹ, ai đó tưởng chừng như mẹ bất hạnh, nhưng mẹ cảm được cuộc đời hạnh phúc của mình khi có con trai, con gái tuyệt vời, mãn nguyện như mẹ có thể ước nguyện. Không ít gian nan vất vả, nhưng mẹ đã thành công trên chặng đường làm mẹ của mình, song song với một sự nghiệp cũng hoàn toàn đang mãn nguyện như từng ao ước. Có gì hạnh phúc hơn thế, khi mà người ta thường nói mất cái này thì được cái kia. Mà mẹ lại còn hơn thế, là cùng đồng hành với những hạnh phúc này, mẹ còn được trọn vẹn báo hiếu cho cha mẹ của mình! </span></div>
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Cả một buổi chiều ngồi chờ đợi chuyến bay về tại sân bay Côn Minh, Trung Quốc, mẹ mở bài hát “kính cận” mà con đã cài vào máy mẹ, mẹ nghe mãi không chán nhưng ca từ giản dị như chúng đang hát về con của mẹ đấy thôi: </div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div style="text-align: justify;">
Kunming 3.5.2011</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiTh5BIOHq1RI45Wg2yUTqc6isz5ZPK6quLqCJUB4gSooDM-Tw98aqlI08YJFlTfppqwNUSSscxWr85tgh9-0l3zF_IptwjZXbTDAVlqZHO0De51f_GyA4xrSBnwWZC8GdSi44GEGgWowQ/s1600/IMG_0063.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1067" data-original-width="1600" height="213" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiTh5BIOHq1RI45Wg2yUTqc6isz5ZPK6quLqCJUB4gSooDM-Tw98aqlI08YJFlTfppqwNUSSscxWr85tgh9-0l3zF_IptwjZXbTDAVlqZHO0De51f_GyA4xrSBnwWZC8GdSi44GEGgWowQ/s320/IMG_0063.JPG" width="320" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: justify;">
<br /></div>
</span></div>
Unknownnoreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-17506604358613441082017-11-20T16:04:00.000-08:002017-12-19T20:48:30.815-08:00NGHĨA THẦY<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Lúc 5 tuổi, sau khi anh Khánh tôi mất, mạ (mẹ) bắt đầu cho tôi đi học ở làng. Sau này lớn lên tôi mới biết rằng cha tôi dù xa xôi, vẫn luôn dặn gia đình, bà con, dù hoàn cảnh thế nào, cũng phải cho con cháu được học hành. Học ở làng (coi như lớp vỡ lòng) là tôi vào học lớp của một ông giáo trẻ trong làng tên Khảm. Sau này anh thành rể bên bà o (cô) tôi, là chồng của chị họ tôi tên Thương. Đến nhà tôi gọi anh là eng (anh) Khảm, nhưng đến lớp tôi vòng tay thưa thầy rất đàng hoàng. Thời đó thầy dạy chúng tôi ra đường thấy người lớn phải vòng tay thưa, bởi vậy có khi trên đường đi học, một đám cưới đi ngang áo xanh áo đỏ rầm rộ như trong bài hát của Hoàng Thi Thơ (ông này người làng Bích Khê sát cạnh làng tôi), mà chúng tôi cũng vòng tay chào cho hết đoàn, ê ẩm! Chị họ tôi khi đó mới yêu thầy tôi nên mỗi lần đi ngang lớp học thấy cứ lấy nón che che mặt ra vẻ xấu hổ. Lớp này nhiều học trò lứa tuổi khác nhau, mấy anh con trai ham chơi viết chữ xấu, hay làm đổ mực ra tay, ra bàn, bị thầy lấy thước kẻ vuông khẽ vào mu tay, anh nào nói khó nghe lắm thì quỳ lên vỏ mít, bò trên sân có rải sỏi. Con gái ít bị phạt hơn. Tôi học thuộc lòng từ thầy 23 chữ cái a, bê, xê, dê, đê … đến ix-ờ (x), i-cret (y), việc này có lợi cho tôi suốt cuộc đời là vào tra từ điển rất nhanh. Rồi thầy cho ghép chữ, chứ không học đánh vần kiểu miền Bắc i-tờ tờ i-ti hoặc a, bờ, cờ …</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Cũng không nhớ học đến bao lâu thì tôi ngừng học, nhưng nhớ là chưa vô trường tiểu học thì mụ (bà cô) của tôi, người thường dẫn tôi đi chùa bắt tôi chép kinh Phật bằng âm Phạn, mụ đọc sao tôi chép vậy, mà thấy mụ êm hết, nghĩa là tôi không chép sai.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Đến sáu tuổi mạ tôi tính cho tôi đi học trường tiểu học ở xã tôi là xã Triệu Quang (là xã Triệu Long bây giờ), nhưng nghe mạ tôi kể lại là trường xã không nhận, vì ba tôi là một Việt Cộng đầu sỏ, trường sợ bị liên lụy, anh Khánh tôi vốn học trường này, họ muốn đuổi nhưng anh tôi học giỏi và thông minh nên họ tiếc, giữ lại. Sau đó thấy mạ nói thầy Viễn hiệu trưởng trường Tiểu học Hà My (sau khi tôi đi được đổi lại là Tiểu học Cộng đồng Hà My, ngay sau ngày giải phóng Quảng Trị, tôi về thăm lại, thầy trường đổ sập bởi bom đạn, nhưng tấm bảng tên trường còn đó, đổ nghiêng một bên, đề là Trường Tiểu học Cộng Đồng Hà My), xã Triệu Vinh (nay là Triệu Hòa) nhận tôi qua học trường bên ấy. Trường cách xa nhà tôi đâu khoảng bảy cây số. Thầy Viễn là con ông Hào Tấn, một nhà có gia thế trong làng. Thầy đi đến trường bằng xe đạp, một hình ảnh rất oai ở quê tôi thời đó (giống đi ô tô bây giờ vậy). Buổi sáng tôi đi bộ đến trường, dung dẻ cùng một vài bạn học cùng trường. Thấy tôi đi bộ xa tội, mẹ tôi gửi tôi ở lại nhà một bà o, nhưng vài bữa tôi nhớ nhà, không chịu ở, đòi về đi bộ thôi. Thầy Viễn hay chở một thằng (không nhớ tên chi, chỉ hay gọi hắn là thằng Cu) cùng đi học bên Hà My, hắn bà con gần với thầy. Thỉnh thoảng thằng Cu này vì sao đó không đi học hoặc ai đó chở rồi, thì nếu gặp tôi trên đường là thầy bảo tôi leo lên xe thầy chở. Mỗi lần vậy đến trường thấy bọn bạn có vẻ nể mình, nhưng tôi cũng không để ý chuyện này lắm. Trường khi đó hình như được đầu tư trường điểm sao đó, thấy họ viện trợ nhiều bàn ghế mới đánh véc ni, hộp mực không đổ, bút chì vẽ màu vàng có cục gôm… cho học trò. Buổi sáng thứ hai mỗi tuần chào cờ, hát quốc ca “này công dân ơi, quốc gia đến ngày giải phóng …”, nhưng chỉ có mấy anh chị lớp ba trở lên mới được hát, chắc họ sợ tụi nhóc tì chúng tôi hát bậy. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Học hết lớp Năm (tức lớp Một), cuối năm thấy họ bảo có một số bạn trong lớp được phần thưởng nhưng phải tự nộp mấy quyển vở mới, rồi sau họ sẽ dùng đó làm phần thưởng cho chính bạn đó, tôi lơ ngơ không biết mình có trong danh sách thưởng không, nhưng về bảo mạ mua vở nộp, nộp rồi không thấy mình được thưởng (😊). Qua hè 1964, tôi lên lớp Tư (tức lớp Hai), tình hình chính trị lúc đó hình như rất căng. Trong làng luôn có báo động giả Việt Cộng về để tập dượt dân làng chống Cộng, đồng thời xem thái độ những nhà thân Cộng. Một ngày cuối tháng 10 năm 1964, mẹ tôi bảo tôi ngày mai qua dốc Sỏi ăn cưới chị Đương, con cậu ruột tôi. Tôi thấy lạ vì mẹ tôi đã đi ăn cưới chị vài ngày trước đó, tôi đòi đi, đâu có cho đi? Nhưng sau rồi cũng vui sướng vì sắp được tham dự một sự kiện mà thời đó không mấy khi một đứa con nít như tôi được dự. Không ngờ đó là ngày mẹ bí mật đưa tôi lên chiến khu. Sau đó ba gửi tôi ra miền Bắc, lưu lạc qua các trường Học Sinh miền Nam cho đến mười năm sau mới trở về.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Sau này lớn lên, tôi cứ băn khoăn, vì sao thầy Viễn lại liều mình cho tôi đi học ở trường thầy, trong khi trường xã tôi lo sợ từ chối? Thầy không sợ sao? Tôi cứ tự vấn mãi về chuyện này. Giải phóng, mỗi khi có dịp về quê, dù lúc đó cũng đang còn rất trẻ, nhưng tôi luôn hỏi thăm thầy Khảm và thầy Viễn, người ta nói thầy đi đâu trong Nam, không tin tức gì.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Mãi gần đây tình cờ nói chuyện với một ông anh trong họ tên Võ Cẩm, anh cho tôi hay thầy Viễn còn sống, ở Đà Nẵng, đang bị tai biến nằm một chỗ. Ông cho tôi cả số điện thoại nữa. Tôi giữ vậy và chờ cơ hội đi Đà Nẵng. Thật ra Huế với Đà Nẵng đi có 2h xe chạy, nhưng hoàn cảnh của tôi ra khỏi nhà khá là vấn đề, khi cha ốm nặng nằm một chỗ mấy năm trời rồi. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Tết rồi con gái học xa về, rủ hắn mẹ con mình đi Đà Nẵng thăm thầy cũ của mẹ, vì chỉ có đi vì một mục đích đó mới thực hiện được, còn nếu kết hợp thì rất khó để tôi để tâm tìm thầy. Vào đến Đà Nẵng, gọi số liên lạc, hóa ra đó là số của con gái thầy. Xin địa chỉ và tìm. Khả năng tìm đường, nhớ đường của mình hay đến nỗi có người từng nói mình thuộc hạng “ngu về đường” (vì họ không dám nói mình ngu toàn tập!). Loanh quanh mãi thì cũng ở trong Đà Nẵng, sau mấy cú chạy lạc, tôi cũng đỗ xe được đúng địa chỉ 172/3 Nguyễn Duy Hiệu. Thẩy cổng nhà thầy khang trang, mừng trong lòng, chắc cuộc đời thầy khá thuận buồm xuôi gió. Có người ra hỏi, tôi nói ở ngoài làng Đâu Kênh vô thăm, người ấy mừng rỡ kêu thầy có người làng vô thăm. Bước vào ngồi chờ, thấy thầy đi nạng ba dùng cho người già sau tai biến. Mái tóc bết lại vì nằm nhiều. Trong ký ức tôi chỉ nhớ dáng người cao ráo của thầy, chơ khuôn mặt thì rất mờ nhạt, có lẽ thời ấy nhỏ chút, nhìn đâu thấu mặt thầy! Chào thầy, tự giới thiệu con trong xóm Triêu, con ông Kim, ngày xưa đi học … bla.. bla, thầy cứ trầm ngâm, hình như không hề nhớ ra điều gì, con bé này là ai. Chặp sau chi xui, tự nhiên nhớ ra cái tên trong xóm hay gọi mạ, chẳng là chị Nguyên, chị đầu của tôi, khi mới đẻ ra đã bị bỏ vô thúng chạy giặc Pháp càn, nên có tên cúng cơm là “con Trốn” (như tên cúng cơm tôi là “con Sâu”), ở quê tôi hay kêu tên con, nên trong xóm kêu mạ tôi là “mụ Trốn” (từ sau khi thoát ly lên chiến khu, không ai còn gọi mạ bằng tên này nữa), tôi nói với thầy “con là con mụ Trốn”, tự nhiên thầy như bừng tỉnh. Thầy nói “con ông Kim”, dạ thì con nói thầy rồi. Rồi thầy nói một câu mà tôi ngỡ ngàng: “ngày xưa tôi là trò của thầy Kim!”, ồ, tôi không hề nghĩ đến tình huống này bao giờ, thỉnh thoảng tôi kể với ba tôi chuyện về thầy Viễn, ba tôi cũng không nói với tôi chuyện này bao giờ. Câu hỏi trong lòng tôi hơn 50 năm đã được hóa giải. Vì nghĩa với thầy (ba tôi) mà ông (thầy Viễn) đã không nề hà việc nhận tôi vào học trường thầy, thậm chí thỉnh thoảng còn chở tôi vắt vẻo sau xe đạp, trong khi cái đầu cha tôi lúc ấy được treo rất cao giải, khiến một số người thường rình rập sau nhà tôi để hòng trúng cơ trời, trong khi phong trào “Tố Cộng, Diệt Cộng” đang lên đến đỉnh điểm. Đó là chưa kể cái đứa tôi, trong làng trong xã không ai không biết, vì khi được đẻ ra đã làm cho cả làng bị bắt lên xã ngồi phơi nắng trên sân xi măng cả tuần để chỉnh huấn về tội che giấu việc cha tôi về để đẻ tôi ra! (đó là lịch sử cái tên “con Sâu” của tôi, “con sâu làm rầu nồi canh”).</span><br />
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Cho đến nay, tôi chưa có cơ hội trở lại Đà Nẵng thăm thầy lần nữa, nhưng lòng tự hứa sẽ trở lại. Cũng nghĩ mình phải viết lại câu chuyện này, mà mãi đên hôm nay, dự mấy ngày lễ hiến chương nhà giáo tại các trường mình từng dạy, đón các học trò cũ đến thăm hỏi, lại ngẫm lại câu chuyện này. Mọi năm dịp này tôi thường đi thăm thầy cô cũ của mình và của con quanh thành phố, nhưng mấy ngày nay xui xẻo bị ngộ độc thức ăn, mệt mỏi, lại bận chăm cha nên không đi ra nhiều, đành ngồi nhà nhắn tin chúc mừng các thầy cô giáo, bạn bè giáo, và ngậm ngùi biên những trầm ngâm của mình về những người thầy trong ký ức. </span><br />
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiX0NUqVhImUPgmkTr43_SnA5a2ruPDNtyokLuoT7lnLpusNzrU0pntzeGn4y5T-HeKVr0WR9NOvqgRn9GpHHb5_cOYMAC8q3XZcWyGDL07m1Z5tkQSE4d6IACCqLSj7E-zZU0CcYniJRg/s1600/IMG_4213.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1600" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiX0NUqVhImUPgmkTr43_SnA5a2ruPDNtyokLuoT7lnLpusNzrU0pntzeGn4y5T-HeKVr0WR9NOvqgRn9GpHHb5_cOYMAC8q3XZcWyGDL07m1Z5tkQSE4d6IACCqLSj7E-zZU0CcYniJRg/s320/IMG_4213.JPG" width="320" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Vợ chồng thầy Viễn</span></td></tr>
</tbody></table>
<br />
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiOBEcwAVubo97FXVIR90j-PJD_6dYGDm2UWf_w2Lkyws3t5Q0MVZX07JRH5X-Rn1Vq6c9KF-M5KaCesxJhYzHADZH_m1HOfRJeEKWL5R42QZqHOCYw8Buf8YKT1hR7a3iDEHW6u997MiQ/s1600/IMG_4215.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="1200" data-original-width="1600" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiOBEcwAVubo97FXVIR90j-PJD_6dYGDm2UWf_w2Lkyws3t5Q0MVZX07JRH5X-Rn1Vq6c9KF-M5KaCesxJhYzHADZH_m1HOfRJeEKWL5R42QZqHOCYw8Buf8YKT1hR7a3iDEHW6u997MiQ/s320/IMG_4215.JPG" width="320" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Thầy Viễn bây giờ</span></td></tr>
</tbody></table>
<br />
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi2zdj1Ueb-nqIV4guQu3CsPoGINjoS8sw-IZNCBNiokrySw3LiTI6mXQ8-enypY2AdkrXcdMtCZjs1UN4thz-2vxEMKMnm1n3ge5097uknpnrjzKpcf0c_Z21DvVfMr7TFr5zvjckmG0o/s1600/IMG_3677.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="1600" data-original-width="1196" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi2zdj1Ueb-nqIV4guQu3CsPoGINjoS8sw-IZNCBNiokrySw3LiTI6mXQ8-enypY2AdkrXcdMtCZjs1UN4thz-2vxEMKMnm1n3ge5097uknpnrjzKpcf0c_Z21DvVfMr7TFr5zvjckmG0o/s320/IMG_3677.JPG" width="239" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Về thăm lại trường, lớp sau 51 năm (2015)</span></td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhCOaqOitJc6WU_NECzAa-fuTo2xKA-Z2ATkSdKPRnrS_XrX8O1ZiiFuCqDVp7nwwPp8nANhMIs3UGrb5itgOekKXefR3f5I6oPNjrNH4CN5uHlIjHLrVdk7qLwSKiiRg8Ala8__okjjMU/s1600/IMG_3683.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" data-original-height="1196" data-original-width="1600" height="239" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhCOaqOitJc6WU_NECzAa-fuTo2xKA-Z2ATkSdKPRnrS_XrX8O1ZiiFuCqDVp7nwwPp8nANhMIs3UGrb5itgOekKXefR3f5I6oPNjrNH4CN5uHlIjHLrVdk7qLwSKiiRg8Ala8__okjjMU/s320/IMG_3683.JPG" width="320" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Trường Tiểu học Hà My bây giờ, được xây dựng lại tương tự ngày xưa.</span></td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: center;">
<br /></div>
<br />
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Unknownnoreply@blogger.com8tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-34805036071504759542017-06-20T23:51:00.000-07:002017-07-06T15:29:26.430-07:00Con nhà giàu - Con nhà mình<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span lang="EN-GB" style="font-family: "calibri" , "sans-serif"; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;">Vừa đọc bài “Kỳ nghỉ Hè của hội “con nhà giàu Instagram”của Minh
Nhật trên báo Dân Trí. Không hiểu phóng viên tổng hợp và đưa vấn đề này lên để
làm gì, nhưng MF chạnh lòng nghĩ đến con mình và những đồng tiền của chúng.<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span lang="EN-GB" style="font-family: "calibri" , "sans-serif"; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;">Con MF chưa đi làm, tên đầu chỉ mới bắt đầu sự nghiệp được vài
ngày, mặc dù tuổi đã 30, nhưng chúng có lý do chính đáng, là chúng dành hết thời
gian đầu đời để hoàn thành các sự học hành mà con người ta phải làm và muốn
làm. <o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span lang="EN-GB" style="font-family: "calibri" , "sans-serif"; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;">Nói là “đồng tiền của chúng”, đó chưa phải là lương, mà là tiền học
bổng chúng lấy được từ chương trình đào tạo nghiên cứu sinh của chính phủ
Italy. Trong khi nhiều bạn khác đi học tự túc từ tiền cha mẹ, vẫn đi chơi tiêu
xài thoải mái, “đã có ông bà già lo” – câu nói cửa miệng của họ, họ biết cha mẹ
cần họ học hành, bằng cấp, thì bọn nhỏ nhà MF biết mẹ chúng lương nhà giáo rất
có hạn, và một điều thú vị là giờ đây thu nhập của chúng cao hơn mẹ rất nhiều.
Bởi vậy chúng ra tay “tài trợ” lại cho mẹ.<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span lang="EN-GB" style="font-family: "calibri" , "sans-serif"; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;">Trước tiên là cu anh, khi chưa đi học, bạn bè nhiều, đôi khi cũng
tiêu xài rộng rãi lắm, nhưng đi học xứ người, anh chàng chỉ ngày đi học và làm
việc, tối về nấu nướng ăn uống xong lên mạng chát chít, xem truyện tranh (he
he) rồi ngủ. Tiền tích lũy mỗi lần về hay có ai về, chàng lại gửi về cho mẹ. Có
lần nói với hắn mẹ gửi tiết kiệm cho con từng ni từng ni, hắn nói: mẹ mệt i, tiền
nớ tiền dùng chung cho cả nhà chơ! Cả nhà đây là ông ngoại, mẹ, em hắn và hắn. Thỉnh
thoảng về hắn rút túi dúi cho em hắn ít tiền tiêu vặt nữa. Bảo hắn con tranh thủ
đi du lịch vài nước, quan sát cuộc sống và trải nghiệm, so sánh các mô típ kiến
trúc khác nhau. Hắn nói con đi chơ, nhưng đi đủ thôi, đi nhiều mà chi cho tốn
kém, con có cách học của con. Đó là điều đáng ngạc nhiên, vì khi hắn có tiền, hắn đã biết giá trị của tài chính của bản thân và gia đình.<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span lang="EN-GB" style="font-family: "calibri" , "sans-serif"; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;">Con em hắn nối tiếp hắn giành được học bổng, tên này thì tính hướng
ngoại nhiều hơn anh hắn, ham đi, ham biết, với hắn, khóa học ngoài việc học
hành, như là một chuyến du ngoạn. Ở một chỗ hắn chán, nên có bất cứ cơ hội nào
rảnh học là … hắn đi. Không biết hắn trả cho các chuyến đi đó như thế nào,
nhưng mỗi lần về cũng đưa “của để dành” cho mẹ không thua gì anh hắn. Mẹ có sang
bên đó, hắn lo cho mẹ đầy đủ, hai mẹ con đi chơi mấy nước hắn bao hết (hic, mẹ
hắn vẫn nghĩ mình là mẹ thì luôn bao bọc cho con). Rồi ông ngoại nằm viện, hắn
ngoài việc mua vé bay về chăm ông, còn đưa mẹ tiền trả viện phí cho ông. Còn sắm
đồ về bày biện nấu ăn các món Ý rất tốn kém, mẹ hắn nóng ruột, hắn nói “con
toàn mua đồ rẻ”.<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span lang="EN-GB" style="font-family: "calibri" , "sans-serif"; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;">Chưa bao giờ MF dám vỗ ngực con mình ngoan, bởi mấy tên này cá
tính cùng mình, MF cực với con không ít, nước mắt chảy vì con không ít. <o:p></o:p></span></div>
</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span lang="EN-GB" style="font-family: "calibri" , "sans-serif"; mso-ascii-theme-font: minor-latin; mso-bidi-theme-font: minor-latin; mso-hansi-theme-font: minor-latin;">Nhưng hôm nay đọc bài báo kia, ngẫm ra các Quế con của mình phóng khoáng, hào hiệp thật chính đáng. Dù rằng cuộc đời của các con cũng chỉ mới
bắt đầu.<o:p></o:p></span></div>
</div>
Unknownnoreply@blogger.com11tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-84788272017601674982017-04-03T03:28:00.001-07:002017-04-03T03:36:45.487-07:00The Buffalo (Bubalus bubalis) – Production and Research<span style="font-size: large;"><a href="http://ebooks.benthamscience.com/book/9781681084176/">The Buffalo (Bubalus bubalis) – Production and Research</a></span><br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgisuUSHBs8nqUovQFCyf0Neece8PiXJmSbGwZAOlJIrBl0Hkzbw55xbVBdoZs7ABlnRdChqcansLNU8H4ZiHLU4hyphenhyphenF2-2VD3aNEmyQ23ictrbjaqqWNhSspo7HMsTdcBMl8vLnoTqC_xg/s1600/Cover+e-book.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgisuUSHBs8nqUovQFCyf0Neece8PiXJmSbGwZAOlJIrBl0Hkzbw55xbVBdoZs7ABlnRdChqcansLNU8H4ZiHLU4hyphenhyphenF2-2VD3aNEmyQ23ictrbjaqqWNhSspo7HMsTdcBMl8vLnoTqC_xg/s320/Cover+e-book.jpg" width="265" /></a></div>
<br />
<h2 class="chapter_title" style="background-color: white; display: inline; font-family: Calibri, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 20px; font-stretch: normal; line-height: normal; text-align: justify;">
Protein Digestion and Metabolism in Buffalo</h2>
<span style="background-color: white; font-family: Calibri, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 16px; text-align: justify;"> </span><em style="background-color: white; font-family: Calibri, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 16px; text-align: justify;">- Pp. 180-195 (16)</em><br style="background-color: white; font-family: Calibri, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 16px; text-align: justify;" /><br style="background-color: white; font-family: Calibri, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 16px; text-align: justify;" /><em style="background-color: white; font-family: Calibri, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 16px; text-align: justify;">Vo Thi Kim Thanh and Egil Robert Orskov</em><br style="background-color: white; font-family: Calibri, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 16px; text-align: justify;" /><br style="background-color: white; font-family: Calibri, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 16px; text-align: justify;" /><a href="http://ebooks.benthamscience.com/book/9781681084176/chapter/151267/" style="background-color: white; color: #01599a; font-family: Calibri, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 16px; text-align: justify; text-decoration: none;" target="_blank"><span class="sea-cool" style="background: rgb(1, 89, 154); border-radius: 5px; color: white; display: inline; font-stretch: normal; font-weight: bold; height: 20px; line-height: normal; margin: 0px; padding: 2px 10px; text-align: center; width: 160px;">View Abstract</span></a><span style="background-color: white; font-family: Calibri, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 16px; text-align: justify;"> </span><a href="http://www.eurekaselect.com/purchase-chapter/151267" style="background-color: white; color: #01599a; font-family: Calibri, Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: 16px; text-align: justify; text-decoration: none;" target="_blank"><span class="sea-cool" style="background: rgb(1, 89, 154); border-radius: 5px; color: white; display: inline; font-stretch: normal; font-weight: bold; height: 20px; line-height: normal; margin: 0px; padding: 2px 10px; text-align: center; width: 160px;">Purchase Chapter</span></a>Unknownnoreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-70422239340001211222017-02-09T16:02:00.001-08:002017-02-09T16:03:22.839-08:00Học trò QMF diễn Dòng Máu Lạc Hồng tai HNKH Quốc tế SAADC2011<div style="text-align: center;">
<iframe allowfullscreen="" frameborder="0" height="344" src="https://www.youtube.com/embed/w3szXUsxcN8" width="459"></iframe></div>
Unknownnoreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-49596663202962602332017-01-10T09:21:00.001-08:002017-01-10T09:21:35.049-08:00"Think about it.!"<div style="text-align: center;"><iframe allowfullscreen="" frameborder="0" height="270" src="https://www.youtube.com/embed/mMq1FqiM8Qc" width="480"></iframe></div>Unknownnoreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-73815604077704248712016-09-29T11:35:00.003-07:002016-11-09T05:39:27.062-08:00Nhớ hạ <span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Những cơn mưa thu đến, đi, sáng sáng đi bộ, ve vẫn hát, chợt bồi hồi khi thấy cây phượng đầu cầu hoa đã vơi đi. Muộn rồi, mải mê việc này qua việc kia, ngày qua rồi không nghĩ là sẽ qua mãi mãi … thế là hạ đã ra đi. Ta đã không với hạ những trưa dài tiếng ve, những sáng rực trời phượng nở. Ta không với hạ những tiếng cười dài tươi trẻ. Mấy lần lên Sơn Thượng nhưng ngắm sen trong vô hồn. Đôi khi tiêu dao thời gian mình cho những giá trị ảo, đôi khi tiêu dao những giọt mồ hôi quí của mình để nhận lấy sự trắc ẩn về điều giáo. Những tấn trò không dành cho riêng ai, chính sa tăng là đáng trọng khi hắn đứng tên chính danh của ngạ quỷ quyền năng.
Buồn, khi người cha vô cùng yêu dấu của mình bây giờ nói gì mình không hiểu hết. Buồn, khi nghe tin ông giáo lỗi lạc của mình giờ không được phép lái xe vì có vấn đề về trí nhớ. Cứ làm chi chi, quên cả tuổi tác mình, rồi chợt nhận ra trời trở mưa là mình mẩy ê ẩm. À, thời gian không bao giờ dừng lại. Dư âm còn, nhưng biết là hạ đã ra đi…</span><br />
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Tháng Chín</span> 2016<br />
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhZ47RqowDz3k5VGnxQgAcpTiiEN7jRwR10mHcGIPp1in1ROVJ5_PZgznzbmgfVKGjHzcfThuV7VjuTgdwA6FIuV_9bCchTeW__Gviv1ZjFEhG3otIYUUJlRn595liDDuKWhaPe7kGvyj8/s1600/IMG_3717.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="299" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhZ47RqowDz3k5VGnxQgAcpTiiEN7jRwR10mHcGIPp1in1ROVJ5_PZgznzbmgfVKGjHzcfThuV7VjuTgdwA6FIuV_9bCchTeW__Gviv1ZjFEhG3otIYUUJlRn595liDDuKWhaPe7kGvyj8/s400/IMG_3717.JPG" width="400" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Có gã sơn tăng về núi cũ ... (thơ Minh Đức Triều Tâm Ảnh)</span></td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiX5gkkraw0zjk6JDa2bTa-F6JLCJ1mpTbN1lQsygXax-tuf-Lq8bR4ZRSdxvGQNB2BmZPLbE_z4yHBNUIJJSqycCdLuWzamDzNhdegHxZd0QfikS1nU68mUHnP3KZlFSQz7eFFiTKIlYI/s1600/IMG_3721.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="299" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiX5gkkraw0zjk6JDa2bTa-F6JLCJ1mpTbN1lQsygXax-tuf-Lq8bR4ZRSdxvGQNB2BmZPLbE_z4yHBNUIJJSqycCdLuWzamDzNhdegHxZd0QfikS1nU68mUHnP3KZlFSQz7eFFiTKIlYI/s400/IMG_3721.JPG" width="400" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Tình là cho không biếu không</span> ...</td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEinfM2rlcl0rurB20el6jkAsQx_ebcdprjpUS13PtlP8yhhI2_VwNvZyZpD3oasrY944qvXUBkqR0G5mxXyFpXmesCgrByI1iY5JYSfKDFefdxys32A6yWY-O4Iqack1GhByDX211UDGYk/s1600/IMG_5426.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEinfM2rlcl0rurB20el6jkAsQx_ebcdprjpUS13PtlP8yhhI2_VwNvZyZpD3oasrY944qvXUBkqR0G5mxXyFpXmesCgrByI1iY5JYSfKDFefdxys32A6yWY-O4Iqack1GhByDX211UDGYk/s400/IMG_5426.JPG" width="400" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Tâm tình tăng ni ...</span></td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiLVKy3RO-EGZfpTS1f2g1uUW9TXJbY92Uxxlfd4W4gwOE6qWmZ2zesay4XJiqbj-0P11IuvOQPMxmBsEcBT6WJAjBDZtpl1ropbiJVPuEnlvsZWyBy2T5bo3LefwhCTlY-jlJLfQVwU3A/s1600/IMG_5817.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiLVKy3RO-EGZfpTS1f2g1uUW9TXJbY92Uxxlfd4W4gwOE6qWmZ2zesay4XJiqbj-0P11IuvOQPMxmBsEcBT6WJAjBDZtpl1ropbiJVPuEnlvsZWyBy2T5bo3LefwhCTlY-jlJLfQVwU3A/s400/IMG_5817.JPG" width="400" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;">Một mình</td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjFxgOWTuJVwkt54JYKuQy1zhXy586eHM7OLf8sTVS_bOKntaCZ7l2-v3ip8B7xRIKm5sc6YiDn7XQMcu-dNCk_yxFfjui1PZ6U2a-jdXD-qwmF9jLRsEa0e-jG7dcjX1TonJi80-BCnOA/s1600/IMG_5795.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjFxgOWTuJVwkt54JYKuQy1zhXy586eHM7OLf8sTVS_bOKntaCZ7l2-v3ip8B7xRIKm5sc6YiDn7XQMcu-dNCk_yxFfjui1PZ6U2a-jdXD-qwmF9jLRsEa0e-jG7dcjX1TonJi80-BCnOA/s400/IMG_5795.JPG" width="400" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Bến</span> ...</td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjMIOJWTlGKmgZUJ7COQcqBfs85NVtcznDm33vrVMSqDq5_vPu1hUsz17TwMIwTV9QvDgamKYrQHWj9Dtvcjs_DdsDh7X-YEOkrt0AQJSxao1gaQ_OTAAS_d44NOB8qDnVMiSjfvfL305Q/s1600/IMG_5903.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjMIOJWTlGKmgZUJ7COQcqBfs85NVtcznDm33vrVMSqDq5_vPu1hUsz17TwMIwTV9QvDgamKYrQHWj9Dtvcjs_DdsDh7X-YEOkrt0AQJSxao1gaQ_OTAAS_d44NOB8qDnVMiSjfvfL305Q/s400/IMG_5903.JPG" width="400" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Cầu Ngói ... </span></td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjc-ZeLE8TxIuL4oC5qZR8k2KhNrRtjmoCaIE8XV1J74ttBLmIpysHueLKWDSF7983M8i0lKELuelwzzpr22O604gFEhOXj_R4QxzZbu0Sj2-h58-2W9I-Bur5Qd4jj3YMpHIY-yiLP0V0/s1600/IMG_6157.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;"><img border="0" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjc-ZeLE8TxIuL4oC5qZR8k2KhNrRtjmoCaIE8XV1J74ttBLmIpysHueLKWDSF7983M8i0lKELuelwzzpr22O604gFEhOXj_R4QxzZbu0Sj2-h58-2W9I-Bur5Qd4jj3YMpHIY-yiLP0V0/s400/IMG_6157.JPG" width="400" /></span></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Tôi tin Đảng khi người ta mới 7 tuổi còn tôi đã 16 xuân xanh!</span></td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhiBIJYlgwsjT0IRRg0ztLaqfPlCFvVAbW3gdhOn5cQgASAraihSBQvR6ssQa4mEkj_6wpS7jKtSBuEip2woTbsMnzsWKeLXhDVkT5mbUUUCnDefV7gTlrmLrvJk4ebXRgnJKemp3lMHgk/s1600/IMG_6365.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhiBIJYlgwsjT0IRRg0ztLaqfPlCFvVAbW3gdhOn5cQgASAraihSBQvR6ssQa4mEkj_6wpS7jKtSBuEip2woTbsMnzsWKeLXhDVkT5mbUUUCnDefV7gTlrmLrvJk4ebXRgnJKemp3lMHgk/s400/IMG_6365.JPG" width="400" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption">Đọ tuổi,.</td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEheNzl_l94o2eKPd38DeDgCwzEYpf0Cq5iJEsK2nUDrrRnRvkb8f6sPIjM9_Emx3FGGfMXSTc4UdViA4HbJppGaV23H8RNm2JFm4KcFfWOkY-RUobWHvnwDFCei5SWV3ORIP3LQE8uozYQ/s1600/IMG_6400.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="300" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEheNzl_l94o2eKPd38DeDgCwzEYpf0Cq5iJEsK2nUDrrRnRvkb8f6sPIjM9_Emx3FGGfMXSTc4UdViA4HbJppGaV23H8RNm2JFm4KcFfWOkY-RUobWHvnwDFCei5SWV3ORIP3LQE8uozYQ/s400/IMG_6400.JPG" width="400" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: "arial" , "helvetica" , sans-serif;">Nuối hạ.</span></td></tr>
</tbody></table>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
Unknownnoreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-67937747624693964212016-07-30T19:29:00.001-07:002016-08-01T06:14:26.211-07:00Đường mòn HCM, những điều có thể mình chưa biết<div style="text-align: center;">
<iframe allowfullscreen="" frameborder="0" height="270" src="https://www.youtube.com/embed/D69TJV2Ks34" width="480"></iframe></div>
Unknownnoreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-7230012860594710522016-07-27T01:12:00.000-07:002017-01-05T07:37:15.670-08:00Món quà cho ngày 27 tháng 7<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Quế con về chưa đi làm, tập trung hoàn thành mấy kết quả báo cáo cho dự án bảo tồn Thành Cổ Quảng Trị. Trách nhiệm của hắn là thiết kế chương trình phục dựng hình ảnh Thành Cổ Quảng trị qua các thời kỳ lịch sử bằng công nghệ 3 chiều (3D). Phần luận, hắn hoàn thành từ lâu với thành quả rất thuyết phục các nhà chuyên môn khó tính.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Bây giờ hắn xây dựng những thước phim ảo đó. Làm xong, hắn phán một câu: "con đã hoàn thành vừa đúng vào ngày 27 tháng 7". Mẹ hắn bất ngờ với cú thông báo này! Vì mẹ hắn đã không sâu sắc bằng hắn vì không hề có ý tưởng gắn công việc này với sự kiện này trong những ngày này. Cũng không nghĩ là con mình đã thấm sâu ý thức hệ như vậy. Cứ nghĩ lui nghĩ tới chiện ni hoài.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Từ câu thốt ra đó của hắn, mẹ hắn viết trong phần kết của báo cáo đại loại như sau:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">"Để Thành Cổ Quảng Trị có thể vừa là một di tích đặc biệt, thể hiện sự trân trọng các thế hệ đã khuất, vừa là một công viên tâm linh có tính hấp dẫn lữ khách gần xa, cần có sự đầu tư, chăm sóc thường xuyên và lâu dài để tạo nên một không gian sống động hấp dẫn, tôn nghiêm mà lộng lẫy, cổ kính mà không hoang phế. </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Chúng tôi chính thức hoàn thành bản báo cáo này và bản phim 3 chiều về Thành Cổ Quảng Trị vào đúng ngày 27/7/2016. Thiết nghĩ rằng niềm tin của lớp trước, những người đổ xương máu cho cuộc chiến tranh vệ quốc, đã được giao lại cho lớp sau, tuổi trẻ sẽ tiếp bước khúc anh hùng ca của dân tộc.<span style="font-size: 14pt; line-height: 150%;">"</span></span><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgHnP7gPGAXWcLYRgtHUJPajDZvEtnXuXG0xyERLtkQccKcRjfB-QUMA2A1LT4sYMoiRjhoVg1mCxI6WFjlyr0nU7YjBbp7xrW0w2lV0UsRWmfD32VsubCSEGPlLHobSjvsc_z6W1g34t4/s1600/Untitled.png" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="170" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgHnP7gPGAXWcLYRgtHUJPajDZvEtnXuXG0xyERLtkQccKcRjfB-QUMA2A1LT4sYMoiRjhoVg1mCxI6WFjlyr0nU7YjBbp7xrW0w2lV0UsRWmfD32VsubCSEGPlLHobSjvsc_z6W1g34t4/s320/Untitled.png" width="320" /></span></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi_iN3QeskfItT6c2ur95QdOPclgV37qxGl2wvCNqEi3Aau5MWgQ0TlrEpAhJUJnY7r2ivaa8lQHa9UeFSnTpPilBOpLqrTFh-31ZntuHNWlSPT0XC4WJxPi5R4ezUjIRx81xJWN23JFb4/s1600/%25C4%2590inh+dang+h%25C3%25A0nh+cung.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="188" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi_iN3QeskfItT6c2ur95QdOPclgV37qxGl2wvCNqEi3Aau5MWgQ0TlrEpAhJUJnY7r2ivaa8lQHa9UeFSnTpPilBOpLqrTFh-31ZntuHNWlSPT0XC4WJxPi5R4ezUjIRx81xJWN23JFb4/s320/%25C4%2590inh+dang+h%25C3%25A0nh+cung.jpg" width="320" /></span></a></div>
<span style="font-family: "times new roman" , serif; font-size: 14pt; line-height: 150%;"><br /></span>Unknownnoreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-57455959644354518842016-07-23T22:21:00.002-07:002017-01-05T07:37:59.844-08:00Cha mẹ và tuổi tác<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Một người bạn thấy tôi chăm cha vất vả, nói rằng: "sau này anh mà già, anh sẽ dặn con anh, khi anh bị strock thì đừng có cứu".</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"> Đối
với phần nhiều người ta, cho rằng người già thì chết đi, sống lụm khụm chi cho
cực con cực cháu. Cũng có lý, nếu đó là con cháu muốn thoát khỏi cảnh ngộ chăm
người già, mất hết cả thời gian thanh xuân của họ. Ở các nước giàu, người ta giải
phóng được điều này, bằng nhà dưỡng lão. Người già sẽ có người chăm sóc, con
cháu được tự do, lâu lâu ghé thăm cha mẹ, đó là cha mẹ còn phúc. Nếu không, mãi
mãi chỉ lấy bạn bè tại chỗ làm tình cảm, cán bộ nhà an dưỡng làm chỗ dựa. Lúc
chết có nhà an dưỡng lo. Quả thật không cần phải sống lâu để hưởng thành quả
này. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"> Nhưng khi họ nói vậy, họ không thể biết được rằng trong lòng
tôi, trong gia đình tôi, thì khác. Trước hết, tôi là người Việt Nam,
người Việt có cách sống của người Việt. Các bạn bè Ý của tôi hay nói rằng, người
Ý cũng thích sống với cha mẹ già như người Việt Nam vậy, đó đồng thời là một lời
khen. Sau nữa, tình cảm cha con tôi, ông cháu nhà tôi, chặt chẽ hơn nhiều gia đình khác. Tuổi thơ tôi, cha
con mỗi người mỗi phương trời, khi có thể nhận được thư, cha thường mở đầu: "con
yêu quí nhất của ba!" hoặc "con duy nhất của ba!" Lăn lộn cùng cuộc kháng chiến
dài dẳng của dân tộc, Người không có cơ hội sống cùng gia đình. Người chưa bao
giờ có hạnh phúc ngồi chờ đứa con thơ bé bỏng ra đời, hiếm khi được ngồi nâng
niu hôn hít con trẻ. Tôi đã viết: <a href="http://quemafia.blogspot.com/2013/01/hoc-tap-va-lam-theo-tam-guong-ao-uc-ho.html"><i>"Cha mẹ tôi yêu nhau trong chia ly, cưới nhau trong giã biệt"</i></a>. Cuối cùng cha chỉ còn sót lại một đứa con. Bao nhiêu yêu
thương, giận hờn, cha dành hết cho tôi. Giờ ngồi bên ba đang thiêm thiếp ngủ
trong cuộc chiến với tử thần, tôi cứ nghĩ rằng: khi cha viết những lời yêu
thương ấy, cha không chờ đợi ngày hôm nay con ngồi bên cha, dọn phân và nước tiểu
cho cha, lau mình lau mẩy, lau đờm giãi cho cha, hôn hít lên má lên tóc lên từng
ngón chân, kẽ gót, nắm lấy bàn chân cha áp vào hai má mình để truyền sức ấm, những gì mình có
thể và còn có thể, hòng lay động sự sống của ba trở về. Và hình như điều đó có
hiệu nghiệm, cha tôi đã có sắc mặt của người dương gian. Có một tình yêu xa xôi
đã động viên, bày vẽ cho tôi con đường và phương cách của yêu thương. <o:p></o:p></span></div>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ai ai đến thăm, cứ hỏi đến tuổi là lại nghe những lời an ủi “cụ lớn
tuổi quá rồi”, thì đúng là như vậy ...<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Huế 26/10/2014</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhjEt3CaWVYnQPnmhADSMpo82OZZkzJAMCm2yzlwPyj1DJqLvykCM3g1qe8riqUz_xNAF_ujM-MdhsrM6dRCbLXBcQ37HspQX9bRRAJM3TwL70Uuh8oNh0OaHGkuAGgGIdcDNulxM4bsaU/s1600/IMG_6158.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhjEt3CaWVYnQPnmhADSMpo82OZZkzJAMCm2yzlwPyj1DJqLvykCM3g1qe8riqUz_xNAF_ujM-MdhsrM6dRCbLXBcQ37HspQX9bRRAJM3TwL70Uuh8oNh0OaHGkuAGgGIdcDNulxM4bsaU/s320/IMG_6158.JPG" width="320" /></span></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Trao tặng huy hiệu 75 năm tuổi Đảng 19.5.2016</span></td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiOaavCQZ1t1G-pX3QYd92bCYxkdVdB_XuMBmLTUltk74q1dZGQ-gqAusEtbmGcFBoG_V9a8XqH59LAW2R7XV4rBmzhZAIHYvDfPRCm2Irw9IoKZXA1Bpaxstm-bt9LPMmnVt4xTeed3ik/s1600/IMG_5174.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiOaavCQZ1t1G-pX3QYd92bCYxkdVdB_XuMBmLTUltk74q1dZGQ-gqAusEtbmGcFBoG_V9a8XqH59LAW2R7XV4rBmzhZAIHYvDfPRCm2Irw9IoKZXA1Bpaxstm-bt9LPMmnVt4xTeed3ik/s320/IMG_5174.JPG" width="320" /></span></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tết Bính Thân (10.2.2016)</span></td></tr>
</tbody></table>
<br /></div>
Unknownnoreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-3074773075702691122016-07-23T19:12:00.000-07:002017-01-05T07:38:44.838-08:00GẶP QUẾ "MAFIA"<a href="http://uttroi.blogspot.com/2009/11/gap-que-mafia.html"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">http://uttroi.blogspot.com/2009/11/gap-que-mafia.html</span></a><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Sáng chủ nhật. Đang ngồi uống nước với bạn bè bỗng nhận được cuộc điện thoại lạ: "Alô!Anh Đạt hả? Em là Quế lâm". Quế lâm thì mọi người biết rồi, cả một rừng Quế Lâm? Biết là ai đây? Nhưng câu sau tiếp: "Tụi em đi đón Quế "mafia" ghé qua SG, muốn mời các anh trưa nay, anh mời thêm mấy anh ở gần quanh đây". Đã có lời mời thì cứ nhận lời đi đã, tìm hiểu sau. A! Còn Quế "mafia" thì biết qua mấy bài viết trên trang Bantruongbe. Phải nói tôi rất mến phục Quế mafia! Tuy bé người nhưng việc em đem lại lợi ích thiết thực cho bà con nông dân là rất lớn! "Con trâu là đầu cơ nghiệp", không cần phải "đao to, búa lớn", em đã đưa ngành học của mình vào cuộc sống của người nông dân một cách khoa học và hiệu quả!</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Gặp nhau tôi mới biết Quế lâm là ai? Hóa ra người quen hồi họp trường, nhưng nói chuyện thì mới biết "tít mù nó lại vòng quanh". Quế "giáo", rồi Quế "sứt", rồi Quế "đệ" sân bay. Quế "mafia" nghe tên sặc mùi xã hội đen mà lại nhỏ nhắn, nói tiếng Quảng trị nhẹ nhàng, dễ thương chẳng giống mafia chút nào? Em bỏ trong túi xách ra một cái hộp màu đỏ, nhìn là biết ngay là rượu, giới thiệu:"Đây là rượu mua ở Xcotlen, loại này chỉ có bán tại lò nấu. Từ loại này tổng hợp từ nhiều lò nấu mới ra loại rượu cốt để pha ra các loại uytki của Xcotlen mà chúng ta vẫn thường uống như Jonhnie, Chivas...Một hộp này có giá mắc hơn Blue label". Chả là Quế mafia vừa từ Xcotlen về. Ba chai nhỏ là 3 loại rượu khác nhau, uống ngon chỉ cần pha thêm ít nước lạnh. Cảm nhận như thế nào chỉ có hỏi anh Anh Minh (AMK3), Khánh "chuột", Tạ Hòa mới biết được? Nhưng 3 chai thì hết nhẵn mà chưa thấy ai say?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Để tìm hiểu thêm về Quế "mafia" và xứ xở của rượu uytki xin mọi người sang bantruongbe để biết kĩ hơn.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Được đăng bởi dathb136 vào lúc <a href="http://uttroi.blogspot.com/2009/11/gap-que-mafia.html">14:00</a></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">32 nhận xét:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZMh7kXviACUSYny22lLyzKvG-4Cbyx0RkenuultjZwYOcjfRLilfhHBpXa0pA2g-spONX6aIE9CDyfDr4LVzs_leAZiqLEULFHFJCfrjZSUpJ9DyBsdtsYuKfW-Dmj7ByYrJxPgIkchsp/s35/Untitled-2+copy+2.jpg" /> </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><a href="https://www.blogger.com/profile/02017514250580486822">Đỗ Nghĩa</a><a href="http://uttroi.blogspot.com/2009/11/gap-que-mafia.html?showComment=1259569408070#c8527765511446873678">15:23 Ngày 30 tháng 11 năm 2009</a></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Một hộp mắc hơn cả blue label ư? Thế thì lại càng tiếc nữa. Nhìn hiệu lạ, chưa được uốn bao giờ.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><a href="https://www.blogger.com/null">Trả lời</a> </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nặc danh<a href="http://uttroi.blogspot.com/2009/11/gap-que-mafia.html?showComment=1259569594336#c2405625166475203835">15:26 Ngày 30 tháng 11 năm 2009</a></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Chỉ nhìn thấy thôi mà đã tiếc thế đấy . Có lẽ các cụ nói : Con cá mất là con cá to . Thôi mình tự thưởng cho mình con tép vậy ( loại luôn được nút lá chuối ) .</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">K6LS</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><a href="https://www.blogger.com/null">Trả lời</a> </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nặc danh<a href="http://uttroi.blogspot.com/2009/11/gap-que-mafia.html?showComment=1259570855362#c3735362528755740000">15:47 Ngày 30 tháng 11 năm 2009</a></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Chắc Quế "mafia" là người cầm ly rượu trong bài "Đố zui để học" còn 3 chai rượu mang ra đố đó thì thì đã uống hết rồi!</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">GM.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><a href="https://www.blogger.com/null">Trả lời</a> </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img src="https://2.bp.blogspot.com/__tqlyDBwLJ8/SxO1NmLaZSI/AAAAAAAAAG4/WZwojNqkh4g/S45-s35/untitled.JPG" /> </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><a href="https://www.blogger.com/profile/15149218503275947958">K6 LS</a><a href="http://uttroi.blogspot.com/2009/11/gap-que-mafia.html?showComment=1259584459455#c6544218587167540182">19:34 Ngày 30 tháng 11 năm 2009</a></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Rượu ngon lại có bạn hiền là thứ nhất à nha . Chúc tình bạn Trỗi - Quế luôn bền vững và phát triển .</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">K6LS</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><a href="https://www.blogger.com/null">Trả lời</a> </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjZMh7kXviACUSYny22lLyzKvG-4Cbyx0RkenuultjZwYOcjfRLilfhHBpXa0pA2g-spONX6aIE9CDyfDr4LVzs_leAZiqLEULFHFJCfrjZSUpJ9DyBsdtsYuKfW-Dmj7ByYrJxPgIkchsp/s35/Untitled-2+copy+2.jpg" /> </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><a href="https://www.blogger.com/profile/02017514250580486822">Đỗ Nghĩa</a><a href="http://uttroi.blogspot.com/2009/11/gap-que-mafia.html?showComment=1259638463941#c6776759446241514">10:34 Ngày 01 tháng 12 năm 2009</a></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Soi mãi khg nhìn thấy đơn vị lít của mấy chai này, có mấy người uống hết 3 say chưa chai là ác chiến rồi.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><a href="https://www.blogger.com/null">Trả lời</a> </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img src="https://img2.blogblog.com/img/b16-rounded.gif" /> </span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><a href="https://www.blogger.com/profile/11352591395821832629">Quế Lâm</a><a href="http://uttroi.blogspot.com/2009/11/gap-que-mafia.html?showComment=1259642735507#c716811231562122229">11:45 Ngày 01 tháng 12 năm 2009</a></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nhà đại ca ĐẠT đẹp , nữ chủ nhân còn đẹp hơn nhiều .Phòng chiếu phim hoành tráng nhưng chắc ít xử dụng . Vì thế khi chiếu phim , đại ca trở thành AZIT NÊXIN ( hổng bít phiên âm có đúng không )mới mở máy được , sau đó tất cả đều tuyệt .</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<a href="https://www.blogger.com/null"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Trả lời</span></a><br />
<div class="comments" id="comments" style="background: url("https://resources.blogblog.com/blogblog/data/tictac/comments_curve.gif") left top no-repeat rgb(238, 238, 238); clear: both; color: #666666; font-size: 15.47px; line-height: 1.5em; margin-bottom: 0px; margin-top: 10px; padding: 10px 10px 0px;">
<div class="comments-content" style="margin-bottom: 16px;">
<div id="comment-holder">
<div id="bc_0_33C" kind="c">
<div id="bc_0_33CT">
<div class="comment-thread" id="bc_0_32T" kind="r" style="margin: 8px 0px;" t="0" u="0">
<ol id="bc_0_32TB" style="list-style-type: none; padding: 0px;">
<li class="comment" id="bc_0_5B" kind="b" style="background: none; list-style: none; margin-bottom: 16px; padding-bottom: 8px; padding-left: 0px;">
</li>
</ol>
</div>
</div>
</div>
</div>
</div>
</div>
Unknownnoreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-28846119301084909102016-07-09T11:50:00.001-07:002016-07-13T08:12:33.977-07:00Ban công Juliete <br />
<br />
<table cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="clear: left; margin-bottom: 1em; margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhA0gRAeW-QOba-_zqsqmuFYxCjSHymIoPg1Q_qNxcEq6m46N7dGcFFidJt6KNeF5OAqWBoLMagL-yXMVtgO-Pe0DpiSFKNGEvt7cmU79Qj3Hhd5OsyKsvHszYlcxEiiy8C4bKbxm6mh3U/s1600/Nha+Juliete.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="213" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhA0gRAeW-QOba-_zqsqmuFYxCjSHymIoPg1Q_qNxcEq6m46N7dGcFFidJt6KNeF5OAqWBoLMagL-yXMVtgO-Pe0DpiSFKNGEvt7cmU79Qj3Hhd5OsyKsvHszYlcxEiiy8C4bKbxm6mh3U/s320/Nha+Juliete.jpg" width="320" /></a><br />
<table cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhNrg4GRNfvL1Q5A96Rvnt6YbTn1IBLLoIhljKKfxS1-2Rb9zzs884dUEK4-Ns9uOe6erkavPz9kWCIJDyDeykxmeTu9eiaRtvPiHi9Nlqx6byXdlZd3aWADkohLG4zxULFDv433jtqA6A/s1600/IMG_2323+copy+%25281%2529.jpg" imageanchor="1" style="clear: right; margin-bottom: 1em; margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhNrg4GRNfvL1Q5A96Rvnt6YbTn1IBLLoIhljKKfxS1-2Rb9zzs884dUEK4-Ns9uOe6erkavPz9kWCIJDyDeykxmeTu9eiaRtvPiHi9Nlqx6byXdlZd3aWADkohLG4zxULFDv433jtqA6A/s320/IMG_2323+copy+%25281%2529.jpg" width="213" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="font-size: 12.8px;"><span style="font-size: 12.8px;">Ở Verona</span><br />
<div>
<br /></div>
</td></tr>
</tbody></table>
</td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhoKJA9WKlBfmZlDjSwUUzHUBmEWpXqjZZzExSuY5O8hllTWUc_GkHuaR873FS3jRQcUm1u1waNleWij5yIMpxwQYgqVOMaE_USs41tr5g5Nj_V64FTBEELpVEbBwmIIOHHGKAJZNwYg2A/s1600/IMG_1500.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhoKJA9WKlBfmZlDjSwUUzHUBmEWpXqjZZzExSuY5O8hllTWUc_GkHuaR873FS3jRQcUm1u1waNleWij5yIMpxwQYgqVOMaE_USs41tr5g5Nj_V64FTBEELpVEbBwmIIOHHGKAJZNwYg2A/s320/IMG_1500.JPG" width="320" /></a></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh-RU1tCeqUH4KyGmT82-rC795NUbugYp7DH1zmk3gAFoM72Dn0bDLJXgQ71dLlHpPN9fc-cjplI-X4wXuA1i-vfRlqJ3fLdJod9PqjGYAOH40pro58QO3l4dzu6dphTtugCp4rgSjR4XU/s1600/IMG_1466.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh-RU1tCeqUH4KyGmT82-rC795NUbugYp7DH1zmk3gAFoM72Dn0bDLJXgQ71dLlHpPN9fc-cjplI-X4wXuA1i-vfRlqJ3fLdJod9PqjGYAOH40pro58QO3l4dzu6dphTtugCp4rgSjR4XU/s320/IMG_1466.JPG" width="320" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
Và ở Huế :) :D</td></tr>
</tbody></table>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div style="text-align: right;">
</div>
Unknownnoreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-56562269980311564552016-04-05T22:51:00.000-07:002017-01-05T07:39:36.834-08:00Quế con bảo vệ luận án Tiến sỹ thành công<div style="text-align: justify;">
<div class="separator" style="clear: both; text-align: left;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Cập nhật 9/4</span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgXDIL6cNaeZWxgiITrjbEXhPJB7dZrxlRsmEqoQZtS-qFhx9S9xDVQbC72_NAua1uG7iDKGPSSaSi1eqYWJnyX4oUKj3iOZ0tXGZWY7ij-Xj74npK8BqzILlKkYu4wZn1xwrlXZvsT3OY/s1600/Bim.+bang+TN+tieng+Anh.png" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgXDIL6cNaeZWxgiITrjbEXhPJB7dZrxlRsmEqoQZtS-qFhx9S9xDVQbC72_NAua1uG7iDKGPSSaSi1eqYWJnyX4oUKj3iOZ0tXGZWY7ij-Xj74npK8BqzILlKkYu4wZn1xwrlXZvsT3OY/s320/Bim.+bang+TN+tieng+Anh.png" width="223" /></a><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgC1xbRx-GPzR0mLj-vynbRrUQWRGwheycqRSwtv7gj16MdX1G72zj9q_wDNo1JDK0FdVYenGcPRlG-C3txPiBgNY-5GZ-OpBIC4fLXPVHrkl1paWNy-sqO-eXdjdCpgXxy-pD0kOWIvzA/s1600/Untitled.png" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="203" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgC1xbRx-GPzR0mLj-vynbRrUQWRGwheycqRSwtv7gj16MdX1G72zj9q_wDNo1JDK0FdVYenGcPRlG-C3txPiBgNY-5GZ-OpBIC4fLXPVHrkl1paWNy-sqO-eXdjdCpgXxy-pD0kOWIvzA/s320/Untitled.png" width="320" /></a></span></div>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Cập nhật 8/4/16</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tin cập nhật, hắn mới gửi email:<span style="font-family: inherit;"> "<span style="background-color: white; color: #222222;">Con vừa mới nhận chứng nhận bằng tiếng Anh hôm nay, được hội đồng xếp loại Excellent, loại cao nhất".</span></span></span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span>
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ghi hôm 5/4/16</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">MF lùa cả 2 tên qua xứ sở mafia. Biết lịch bảo vệ luận án của hắn ngày 9 tháng 3, nhưng không biết giờ nào, chỉ nhắn viber hỏi đại: xong chưa con? lúc 17h31, không thấy hắn nói chi trơn. Mãi đến 19h47 thì Cecilia, trợ lý cho giáo sư của hắn, đồng thời đồng hướng dẫn hắn, nhắn viber gửi hình và nhận xét: </span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgW4xFVe643xLnRPE3FfQNVePvtZlPjUG1beqc8kDQ69pUJoOsvjaNj7furTcd_LvLDezPsjuvBTlPCQeEZq16_Wesvhs0G03jS1E2YLwaNdNFMMLGVfO3pdnOS7xddzgQS4nEAWp7dbtw/s1600/IMG_5633.PNG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgW4xFVe643xLnRPE3FfQNVePvtZlPjUG1beqc8kDQ69pUJoOsvjaNj7furTcd_LvLDezPsjuvBTlPCQeEZq16_Wesvhs0G03jS1E2YLwaNdNFMMLGVfO3pdnOS7xddzgQS4nEAWp7dbtw/s320/IMG_5633.PNG" width="179" /></span></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">mãi đến 20h18 mới thấy hắn nhắn:</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tin 1: Con xong rồi.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tin 2: Được khen hehe</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Thế là hắn đã chính thức hoàn thành luận án Tiến sỹ. Góp phần vào mạng lưới TS Quế con.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Khen đó là hội đồng khen, vì 15 báo cáo khác xong thì người ta "thank you", còn báo cáo này được khen, đó là thông tin từ "nội gián" Quế mafia con thứ hai đến chứng kiến những giây phút hệ trọng của cu anh. Hắn cổ động anh hắn từ buổi báo cáo đồ án để thành một Kiến trúc sư ở quê nhà cho đến giờ là luận án Tiến sỹ trên xứ sở lừng danh của lịch sử kiến trúc, trong khi mẹ chúng nó, không được dự một buổi nào.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ra khỏi buổi báo cáo, được biết rằng các giáo sư chuyên ngành lịch sử kiến trúc hăm hở đến chia sẻ sự hứng thú với đề tài của hắn. Họ méc với hắn rằng có giáo sư trong hội đồng được mời từ xứ khác, không đến dự trực tiếp, mà dự qua skype, cũng gửi lời chia sẻ sự khen ngợi với hội đồng.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Thực sự thì MF tin Quế con sẽ làm tốt, qua một vài trao đổi của hắn, MF nắm được ý tưởng và năng lực của con mình. Nhưng cũng hồi hộp, vì dự án của hắn làm trái ý ông giáo hắn. Ông giáo hắn hướng dẫn làm đề tài khác, nhưng hắn thấy ông cứ thay đổi ý tưởng nên quyết định làm theo ý mình. Và hắn phải thuyết phục ông giáo ủng hộ mình. Chẳng ai như hắn, vì trò nào thì muốn làm gì cũng phải theo thầy, nhưng MF đồng ý với hắn, vì ý tưởng của hắn đúng hướng, có ích cho nước nhà, (mà hồi MF làm dự án luận án TS, ông giáo MF cũng đâu có biết gì các thiết kế thí nghiệm của trò, chỉ đến khi ngồi đọc luận án, mới cứ vừa đọc vừa vỗ đùi: hay quá! Hic) mẹ hắn chỉ quan sát hắn thông qua một bài viết của hắn cho dự án của phía Việt Nam, đọc thấy khá, nhưng MF không thể hiện sự khen ngợi, cho đến buổi nghiệm thu cấp cơ sở, một giáo sư sử học có tiếng tăm và khá khó tính, đánh giá rằng phần viết của hắn là thành công nhất trong toàn bộ các báo cáo (bao gồm báo cáo của MF, :D). lúc đó MF thực sự tin rằng luận án của con sẽ thành công.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Có chút lo có thể hắn hồi hộp khi báo cáo, nhưng hắn đã xuất sắc vượt qua. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Rứa cũng được, Quế con, cũng là mafia con mà :). Chẳng đâu cấp bằng đỏ cho bằng Tiến sỹ, nhưng hắn đã để lại dư âm tốt, ông giáo hắn hẳn đã vui, dù hắn cứng đầu với ông. Không thấy ông chia sẻ gì với MF, nhưng ông yêu cầu hắn viết cho ông một chương sách trước khi về, hắn nói bù lại sự cứng đầu kia, hắn gắng hoàn thành cho ông vui, rồi mới về, nên cho đến giờ MF vẫn chưa được ôm con chúc mừng! :D</span></div>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgjTGI-SdcMMtsDy968AcOHn8jssJd4alB86bOKFXFFzOazbqOhYFU1c5PqEE63wXIItyW6Nb2AQoSorgbmhlFi72C_umz37lNwry-GamKTOBAR8SIJ0E07QxilHqF1W8C8eN0oM_1xq4E/s1600/IMG_5389.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgjTGI-SdcMMtsDy968AcOHn8jssJd4alB86bOKFXFFzOazbqOhYFU1c5PqEE63wXIItyW6Nb2AQoSorgbmhlFi72C_umz37lNwry-GamKTOBAR8SIJ0E07QxilHqF1W8C8eN0oM_1xq4E/s320/IMG_5389.JPG" width="320" /></span></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Đang bảo vệ, ảnh Cecilia gửi</span></td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgCzeUqd7q_Iu2GXc1EXuML0MDFjLaXgw0YTtq2AjsUmZE7UPCHK7m1ILuM9yIRNIK3VrD_lOoljr_i-WYs7AcXz-LtKAs2xfOFU2wi6b9gCho95_sSMvHWu9bsH1fer1STQrCkuzUp5P8/s1600/IMG_5630.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgCzeUqd7q_Iu2GXc1EXuML0MDFjLaXgw0YTtq2AjsUmZE7UPCHK7m1ILuM9yIRNIK3VrD_lOoljr_i-WYs7AcXz-LtKAs2xfOFU2wi6b9gCho95_sSMvHWu9bsH1fer1STQrCkuzUp5P8/s320/IMG_5630.JPG" width="320" /></span></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Khán giả của hắn</span></td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhrHzqBAz_5i8pYLFqH7aCYRPGR_jJhur3mbeVfCpUnbAKhezmD5Q6fFJgImjC7UoqMcaiVLhxXa-9CHUA2XGH-kd3Jwn9zW0ZBhK6kVupMYaIk0V2Gp-5PIBXKoJJfYolW4RNVGBngWQk/s1600/IMG_5629.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhrHzqBAz_5i8pYLFqH7aCYRPGR_jJhur3mbeVfCpUnbAKhezmD5Q6fFJgImjC7UoqMcaiVLhxXa-9CHUA2XGH-kd3Jwn9zW0ZBhK6kVupMYaIk0V2Gp-5PIBXKoJJfYolW4RNVGBngWQk/s320/IMG_5629.JPG" width="320" /></span></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Giải lao và chia sẻ của các giáo sư và bạn bè, ông giáo hắn, giáo sư Fausto Pugnaloni, đứng bên.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Hắn gầy nhom vì đầu tư cho luận án và báo cáo.</span></td></tr>
</tbody></table>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgGqKSfgnrphceXRzO4yEhyphenhyphenze1de1fcxhLXu1GvUVkax8sAmN941dOMMzzcaagmzRG7fXZ5BZg200z65Log5MBNKfjFUfzSQcunLaCl4GOWyDJE7dGqFzc7m23UAQHbHR-BfPLRnHXy38E/s1600/2015-11-16+13.05.45.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgGqKSfgnrphceXRzO4yEhyphenhyphenze1de1fcxhLXu1GvUVkax8sAmN941dOMMzzcaagmzRG7fXZ5BZg200z65Log5MBNKfjFUfzSQcunLaCl4GOWyDJE7dGqFzc7m23UAQHbHR-BfPLRnHXy38E/s320/2015-11-16+13.05.45.jpg" width="320" /></span></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Khoa của hắn tại UNIVPM</span></td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgAaItHykeym2QItqRY5ufeI1f2MpOwBYL5HCGl3PIWSY2owbew3kRObdx3tuWAIN5OQp9Zd27LfOf0ywPpEFoacDMAc8IDoOPeQopeG5WkqKGB8S3xAlKRbzw9UqIJAC07EbeY28Nrb94/s1600/IMG_4649.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="239" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgAaItHykeym2QItqRY5ufeI1f2MpOwBYL5HCGl3PIWSY2owbew3kRObdx3tuWAIN5OQp9Zd27LfOf0ywPpEFoacDMAc8IDoOPeQopeG5WkqKGB8S3xAlKRbzw9UqIJAC07EbeY28Nrb94/s320/IMG_4649.JPG" width="320" /></span></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Nhân đợt công tác, chộp được hình hắn đang làm luận án tại ký túc của hắn </span></td></tr>
</tbody></table>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjJb0TOeKPX0twmRQg6_ss2I_LHw94Ptw5vCw35PYvCodxzx_F4a6Wi-BPGaehM7Ewt8B99_T4dr3Se7D0wysxvixm0H1DamVIa-D_s40HLKNLPzsjJcJaOxpDIFg-URN4KWJLjEREemHg/s1600/2015-11-20+16.55.41.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjJb0TOeKPX0twmRQg6_ss2I_LHw94Ptw5vCw35PYvCodxzx_F4a6Wi-BPGaehM7Ewt8B99_T4dr3Se7D0wysxvixm0H1DamVIa-D_s40HLKNLPzsjJcJaOxpDIFg-URN4KWJLjEREemHg/s320/2015-11-20+16.55.41.jpg" width="320" /></span></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ông giáo </span></td></tr>
</tbody></table>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Unknownnoreply@blogger.com8Piazza Roma, 22, 60121 Ancona, Ý43.61736 13.51274999999998313.1147225 -27.795844000000017 74.1199975 54.821343999999982tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-40113840985514641432016-03-16T23:56:00.001-07:002016-03-16T23:58:25.925-07:00Giỗ Nguyễn Tri Phương<div style="text-align: center;">
<iframe allowfullscreen="" frameborder="0" height="270" src="https://www.youtube.com/embed/twWGPC9_u7M" width="480"></iframe></div>
Unknownnoreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-60210343038750791272015-10-23T20:49:00.000-07:002016-03-18T17:45:28.792-07:00Thu về muộn (tt)<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Con Tấm<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Người ta hay gọi cô gái nổi tiếng trong truyện cổ tích Tấm Cám là cô Tấm. Út nhà MF tên con Bống, do bà ngoại hắn bản chất gắn với ruộng
đồng, con bống con rô, nên gọi nựng hắn rứa khi hắn mới được đẻ ra, mặt mày còn
đầy vết sướt. Rồi hắn chết tên "con Bống" cho đến chừ. Khi hắn đi nhà trẻ, đi học
mẫu giáo, mỗi lần hắn đến lớp là được cô giáo đón chào: “A ha, bống bống bang
bang!!!” Khi vô học cấp một hắn sợ bạn bè biết tên cúng cơm này, dặn mẹ và ông
đến trường đón đừng gọi Bống! Nhưng dường như khi lớn lên lũ nhóc này lại thích
lại cái tên cúng cơm của mình, ai cũng nhớ hắn là con Bống, không mấy ai biết
cái tên kiêu sa Bảo Chi do bác Hoàng Phủ Ngọc Tường đặt cho một nửa, anh cu Bim
hắn đặt cho nửa còn lại. Mà mãi sau gần một năm hắn mới làm khai sinh, cho nên ở
tổ dân phố họ ghi tên hắn trong danh sách thiếu nhi là Nguyễn Thị Bống! he he. Ngọn
nguồn là vậy, chơ không phải dựa hơi cái tên Bống của một cô ca sỹ nổi tiếng.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Những năm tháng đầu mới ra đời, hắn ngủ im re, không
cần vòi vĩnh la khóc, ngủ quên cả bú, làm mẹ sợ hắn đói, cứ phải thức hắn dậy
bú. Lớn tí hắn dạn như cục đất, mẹ làm thí nghiệm ở trường, bới hai anh em hắn
theo vì khi tụi hắn nghỉ học không biết gởi cho ai. Đêm có khi mẹ làm khuya,
cho hai đứa nằm ngủ trên bàn đá phòng thí nghiệm. ngày hai đứa chạy quanh chơi,
cu anh kêu khát nước, mẹ nói qua khu tập thể sau trường xin các cô dì, cu anh
10 tuổi xấu hổ không đi, hắn 5 tuổi nói, để Bống đi cho, hắn lúc thúc chạy đi,
một hồi quay về dí cho cu anh chai nước! Học cấp một, mẹ đi học xa, về nghe ông
ngoại kể, cô giáo chủ nhiệm rất cưng hắn vì thấy chỉ có ông ngoại lọc cọc xe đạp
đi đón, hắn ốm vô nằm bệnh viện, quen hết các cô ý tá, hễ hắn chạy ngang qua, ai
cũng hỏi "Bống à?". Hắn ra Hà Nội ở khu tập thể 6 tầng thang bộ, ít ai để ý đến ai, nhưng
hễ hắn chạy dọc cầu thang là bậc nào cũng nghe người ta hỏi “Bống đấy à …à…!”<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Năm cấp 1 hắn có nhiều bạn thân, bạn thân nhất là
Bình Yên, đến nỗi lên cấp 2 mỗi đứa mỗi trường, hắn học Nguyễn Tri Phương thấy
trong lớp có bạn Bình An, về khoe: con đăng ký kết bạn với bạn Bình An, bạn ni
tên giống bạn Bình Yên, các bạn thân nó chơi cho đến giờ, mà không hiểu sao hai
bạn thân nhất này không thân nữa, trong khi tình thân của chúng nó làm ba mẹ
chú bác chúng nó lại thân nhau cho đến giờ.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Lên cấp 3, con của MF đứa nào cũng trổ chướng, rút kinh
nghiệm từ bản thân mình (hic), từ cu anh, MF kiên trì và nhẫn nại với các thay
đổi của hắn. Hắn chơi thân với một nhóm gần chục đứa … toàn con trai, hắn như làm tướng
tụi hắn, hắn khiến chi tụi hắn nghe theo (có thể vì tính hiếu bạn của hắn, di
truyền từ mẹ </span>:)<span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">), tụi hắn thân
nhau cho đến bây giờ, khi mỗi đứa đã học ra mỗi nghề khác nhau, thỉnh thoảng hẹn
nhau đi chơi chụp ảnh với nhau, như chưa từng có bạn trai, bạn gái riêng của từng
đứa. Nhớ lúc cu anh hắn bị tai nạn xe nằm viện, hắn cùng đoàn bạn ni đang đi
chơi mặc áo cờ đỏ sao vàng, kéo đến ngồi đỏ cả cửa phòng cấp cứu. Mà đến lúc đó
mẹ hắn mới biết … hắn đã biết đi xe máy! (Mẹ hắn đang loay hoay cái xe để chạy
vô bệnh viện, thì hắn nói để con chạy về cho! MF bỡ ngỡ vì vốn rất cương quyết
trong chuyện không cho con đi xe khi chưa đến tuổi, kể cả cu anh đòi hỏi rất
quyết liệt, mà cho đến năm học 12 hắn vẫn cứ phải chấp nhận để cho mẹ chở đi
học). Khúc của hắn MF đỡ hơn vì MF không một mình lo lắng mà có thêm thằng cu anh
phụ vô (hic, hắn kinh nghiệm đầy mình mà). <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Rứa thì tại răng mà kêu là con Tấm, trong khi con Bống
là bạn của cô Tấm trong truyện cổ tích? Đó là tên do các cô chú, anh chị bác sỹ,
điều dưỡng trong khoa cấp cứu hồi sức gọi hắn, khi biết hắn tên là Bống, họ đổi
tên hắn bởi sự quan sát hằng ngày của họ đối với bệnh nhân và người nhà bệnh
nhân. Khi ông lâm bệnh mẹ đi khỏi, chỉ mình hắn ở nhà, hắn đương đầu với hoàn cảnh,
tấm thân bé nhỏ phải đương đầu với đủ thứ, kể cả những kẻ khốn nạn vây quanh ông ngoại để
trục lợi. Đến khoảnh khắc hắn rút điện thoại nhờ ông chủ tịch tỉnh giải quyết
cái máy thở cho ông ngoại, trong khi mẹ tâm thần đầy bối rối, hắn hiển hiện cái
bản lĩnh của con Bống bé nhỏ. Ngày ngày hắn sát cánh với mẹ, chăm bẵm, tắm rửa,
làm vệ sinh cho ông, làm xong việc hắn lại ôm ông thơm thít, nựng nịu. mấy
tháng trời sự cần mẫn của hắn làm ông tỉnh lại và dường như làm loãng tan những khái khó của những
người làm chủ khoa cấp cứu. Công việc vất vả, nhọc nhằn nên các cán bộ y tế ít
cười trong khoa, nhưng dường như ai cũng giãn nụ cười khi thấy hắn. Người
nhà các bệnh khác bên cạnh đều thích hắn. Những chàng điều dưỡng trẻ thì cứ bước
vào phòng là trêu Bống. Chính họ gọi hắn là Tấm.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Những tháng ngày này không có sự giỏi giang của hắn,
không biết mẹ hắn sẽ ra sao. Mặc dù hắn chỉ có chăm ông ngoại thôi, chơ việc
khác thì lười nhác như vưỡn: dọn nhà, rửa bát, ngủ dậy xếp chăn … không bao giờ
nhé!! Hic<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Ơn trên như biết hắn, trường Đại học Bách Khoa
Marche đã thông báo cấp học bổng nghiên cứu sinh cho hắn! Mẹ con vừa vui vừa
lo, rồi hắn đi học, mẹ sẽ ở nhà một mình với ông thế nào đây? Nhưng vì sự nghiệp của
con mà. Có điều đêm nào mẹ con cũng ôm nhau ngủ, con chưa đi mẹ cũng đã bồi hồi
lắm rồi.<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "times new roman" , "serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">MF viết bài này nhân ngày 20 tháng 10, ngày sinh nhật
của con! Mẹ nói cho tiền để làm sinh nhật, coi như thưởng con thi đậu. Hắn nói năm nay để con tự lo. Hic, chẳng là hắn có đi làm thêm nên có chút đỉnh tiền mà, nên hắn
oai phong lắm, đặt mua yến mấy triệu tặng ông này, tặng mẹ tiền để thay điện
thoại cổ lỗ sĩ này…<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.com8tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-15966835779507291012015-10-17T15:39:00.001-07:002015-10-28T17:51:45.555-07:00Thu về muộn<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: 'Times New Roman', serif; font-size: 14pt; line-height: 115%;">Nói muộn là bởi vì hằng năm, tháng 9 là Huế mưa ầm
ào, như ngày nào ở Quế Lâm, mồng 2 tháng 9 thường làm lễ trong mưa, những bộ đồng
phục thùng thình nhưng áo trắng mới tinh dành cho ngày này thường bị lem màu của
những miếng giấy màu sặc sỡ trên chiếc vòng múa đồng diễn … vậy mà năm nay mấy
cũng cứ thấy Huế còn nắng nóng.</span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Tết Độc Lập ngồi cạnh cha coi tivi, nói ba ơi, họ
đang làm lễ mừng kỷ niệm ngày độc lập đó, cha xem chăm chú những màn duyệt quân
hoành tráng, khen “đẹp quá, tuyệt quá”, những lời nói tỉnh táo của những ngày
mê - tỉnh xen nhau, chợt Người sụt sịt, rồi nức nở … từ khi bị bạo bệnh đến nay
là chẵn năm, chỉ thấy Người chảy nước mắt một lần hôm cha con hội ngộ trong cơn
mê man của người. Người nghĩ gì, Người không thể nói, mình chỉ lo cơn xúc động
làm tổn thương cha nên lau nước mắt cho người và làm chi phối cảm xúc của người
bằng những lời bình cuộc diễu hành. Chính mình cũng nổi da gà khi những đoàn
người đại diện cho các thế hệ, đặc biệt là lớp trẻ, đại diện cho các lực lượng
quân dân trình diễn những bước đi dưới cờ hào hùng, những khuôn mặt sáng bừng, háo
hức, hãnh diện và tràn đầy niềm tin đồng loạt ngẩng về phía khán đài, còn khán
đài, trật tự hình như không so được với những đoàn quân đều tắp kia. Và ở đó, họ
nghĩ gì về niềm tin trao gửi mình qua một biển ánh mắt sáng ngời hy vọng đang
hướng về họ? <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Tết Trung thu năm nay mình hăm hở mừng cho tụi trẻ
con, vì thấy trời nắng ráo. Nhưng hình như qua mấy thu khó khăn với mưa, các
đoàn lân nhí vắng bóng, chỉ những đoàn lân lớn, đầu tư hoành tráng, múa chật
các ngả đường. MF mình không khoái điều này lắm, vì múa lân Huế cũng bắt đầu đi
vào thực dụng, không hồn nhiên như ngày nào thấy Quế con điều hành gánh lân nhí
của hắn, đánh trống đến toe tay, phải băng bó, mà thất vọng vì ít tiền để chiêu
hiền đãi gánh khi “thu binh”, thấy con đau xót ruột, nói để mẹ cho ít tiền, hắn
cấm cẳn “nếu cần tiền thì bọn con múa làm gì!!!”, ồ mẹ không hiểu hết thật, làm
sao hiểu khi tụi hắn cả tháng trằn mình mặt mày lem luốc dán cho ra cái đầu lân
lộng lẫy, rồi sau ba ngày múa là đốt rụi mất tiu, đó là một cái luật tâm linh
mà tụi nhí tuân thủ hoàn hảo. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Quế MH ra Huế, một bất ngờ vì chưa bao giờ biết hắn
chính hiệu là gái Huế! Đi tìm nhau, cũng vướng phải những đoàn lân đông đúc, hắn
bận rộn với bà con, anh em, họ bố trí lịch chăm sóc hắn chật cả thời gian ngắn
ngủi hắn dành cho Huế. Gặp nhau cà-phê chỉ phút chốc, nhưng sao thấy lòng ấm áp
được ngồi với bạn nơi xứ sở của mình. <o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Và tháng Mười, tháng đẹp nhất trong lòng mình, lại
đang về. Đẹp không chỉ bởi thu, mà bởi cha mình, con mình đều là những người của
tháng Mười căng mọng yêu thương. “Ngày mai sinh nhật ông” cu anh nhắc phát làm
mình giật nảy mình. Bận rộn ngày đêm với người, mình quên phắt, nhưng cháu ngoại
ông, đứa cháu ông nâng niu trên vai bước theo đoàn lân trọn đêm trên các phố
phường ngày xưa, đứa cháu ông kiên trì khép đôi chân hiếu động của hắn thời mới
đi học, ngồi tập cho đọc Tam Tự Kinh … đang về phép thăm ông và thao tác cho luận
án tốt nghiệp, nhớ! Trong hắn đang hình thành rõ rệt những suy tư của một nhà
nghiên cứu, một tầm vóc của một nhà kiến trúc, nhưng chưa biến đi sự con trẻ của
đàn đúm bạn bè, sự hờn dỗi cáu bẳn và sự đang đêm đòi mẹ chiên cơm. Hắn đang
phân tích sự hình thành của các kiểu thành trì trong lịch sử Âu Á và giải trí bằng
… truyện tranh Conan…<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Làm chi để mừng sinh nhật cha? Mới ngày này năm
ngoái, mẹ con đưa ông đi ăn nhà hàng vui vẻ, cắm hoa thật đẹp trên bàn, bây giờ
những việc này không hiệu quả nữa. Quyết định báo trước anh y tá, ngày mai đến
sớm chút, cả nhà … lên xe đi dạo. Ba vui vẻ nói cười suốt chặng đường, một sáng
thu trời trong veo và chang chang nắng, người quở: nắng ghê gớm hè! Một câu nói
thậm thông thường, nhưng sao mình thấy vui, vì cha có được những cơn tỉnh táo
và sảng khoái.<o:p></o:p></span></div>
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">Hôm nay là sinh nhật Quế con (cu Bim trắng tai đen),
hắn đã bay sang bên kia rồi, mỗi khi hắn báo tin về phép, bạn bè hắn đùa: làng
xóm đang yên ổn, xin con … bây giờ vắng hắn, lòng mẹ cứ chùng xuống, vài bữa nữa
con em hắn, thiên thần của mẹ, lại cũng sẽ đi …<o:p></o:p></span></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: "Times New Roman","serif"; font-size: 14.0pt; line-height: 115%;">(còn nữa)<o:p></o:p></span></div>
Unknownnoreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-76867785175950733902015-10-12T02:09:00.000-07:002017-01-05T07:40:54.876-08:004. Già rồi là không được sống nữa<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Các Quế và các anh Trỗi cứ ngạc nhiên sao MF cứ đem cha vô Sài Gòn làm răng hoài, là vì: MF từ lâu thấy cha cứ cực khổ với cái hàm răng giả, cứ ao ước có cách chi làm cho ba hàm răng cố định. Vậy là có một ngày đọc thấy vụ implant, nghĩa là trồng răng giả vào xương hàm, như răng thật. MF quyết tìm cách, nhưng không biết hỏi đâu, vì bệnh viện Huế chưa làm.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"> Rồi một ngày cha bị áp-xe một cái răng, phòng khám Ban bảo vệ sức khỏe giới thiệu tới khám ở bệnh viện nha, MF chờ cha ở ngoài, thấy lâu, sau hơn tiếng thấy họ mở cửa, chạy vào thấy cha vẫn nằm, kêu là con chờ tí, ba mệt, môt chuyện ít xảy ra với con người vốn giỏi chịu đựng, vì sao ba mệt, họ nhổ luôn 4 cái răng cửa, họ nói trước sau cũng rụng! Trời! Thấu hiểu câu lương y là đồ tể! Hận quá mà ko biết nói sao, đưa cha về với cái miệng móm mém khác thường, MF nuôi quyết tâm làm răng cho cha! Lần tái khám, MF hỏi họ: trường hợp này có làm implant được không? Một anh Bác sỹ dầy dầy phẩy tay trả lời: gần chin chục rồi, làm làm gì? À, hóa ra họ nghĩ vậy, người gần 90 là không được quyền sống tiếp nữa …</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"> Những ngày ba nằm thiêm thiếp trên khoa cấp cứu hồi sức, ai vô, từ bạn bè đến bác sỹ, hỏi ông bao nhiêu tuổi, chín hai, ồ chín hai rồi còn gì … nghĩa là tuổi 92 ra đi là chuyện thường tình. Không cần phải để tâm nhiều đến chuyện phục hồi sức khỏe!?</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"> Có ai biết rằng mình cần cha còn sống với mình hơn ai hết trên đời này? Dẫu cha đã có những dấu hiệu lãng quên của tuổi già, đôi lúc cha quên cả đứa con mà những ngày xa xôi từ chiến khu ông viết đề thư không giống ai: “con duy nhất của ba …” thế nhưng, cha còn là mình còn …</span></div>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgKefAZGd9ZYgtz9kRPgfhELe-mjQKfjMOZ2ibAFn2oDlZT_veZwOmruFsh6jBxjiTfOYm0qOp3lCTnqfjlLzQDE6fLA6TbfzLc-3MDnPtgYnRKIglsay3tbYJKgvPbdvxN8CJv6-QfgN0/s1600/new-17.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="200" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgKefAZGd9ZYgtz9kRPgfhELe-mjQKfjMOZ2ibAFn2oDlZT_veZwOmruFsh6jBxjiTfOYm0qOp3lCTnqfjlLzQDE6fLA6TbfzLc-3MDnPtgYnRKIglsay3tbYJKgvPbdvxN8CJv6-QfgN0/s200/new-17.jpg" width="149" /></span></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Gặp lại cha sau 9 năm xa cách, kể từ ngày lần đầu gặp cha ngắn ngủi tại chiến khu Trị Thiên.</span></td></tr>
</tbody></table>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Unknownnoreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-76896859250866015662015-10-04T10:20:00.000-07:002015-10-11T10:02:39.920-07:00Torna A Surriento <div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.blogger.com/video.g?token=AD6v5dxabrWF5OO9FO8YHgFZIcrsd-KvsXq2Qy9AxwFga2psApjBhcsXmVKVr43daC15oPjetUiXSQ5L2sUmhzCZ-w' class='b-hbp-video b-uploaded' frameborder='0'></iframe></div>
<br />Unknownnoreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-72245499915566146082015-10-04T10:01:00.004-07:002015-10-11T09:55:35.613-07:00Santa Lucia<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.blogger.com/video.g?token=AD6v5dwU9zYXDI4MmxpOR9nwr0KNBkKHTFpJmpTq_xPjOlDADM7_Y84P_pkKFJBm0w7E3pzjfV5eXPv1woLeNmE9Uw' class='b-hbp-video b-uploaded' frameborder='0'></iframe></div>
<br />Unknownnoreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-23622769177769227352015-09-12T02:14:00.000-07:002017-01-05T07:42:42.790-08:003. Vì sao tổ yến đại bổ?<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Thực tình, MF chưa bao giờ tin các loại Yến Sào, Linh Chi … có các tác dụng huyền diệu như đồn đãi.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Hồi năm ngoái được một trường ĐH miền Tây mời giảng dạy mấy lớp, trong đó có một lớp tại chức. MF vốn ngán dạy tại chức, vì họ chẳng có kiến thức cơ bản gì, học lấy lệ, xin đề, xin điểm và bỏ học để … đi họp! MF từng nói với một anh học trò là chủ tịch một huyện ở Nghệ An: anh cần làm quan thì cứ ở nhà làm đi đã, khi nào thấy cần làm học trò thì hẵng đến lớp! Vì anh này cứ 2 buổi đi học rồi 4 buổi đi … họp. Sau đó thì thấy anh ấy nghiêm chỉnh đến lớp, không đi họp nữa, nhưng từ đó MF bị đồn là … dữ! hic</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Vì vậy khi dạy các lớp sau này, MF thường tuyên bố trước, ai cần học thì ngồi lại, không thì về, chứ đừng đi họp, đừng mời cô đi ăn, đừng bao giờ phong bì cho cô. Vì các anh chị cần cái bằng, thì chí ít cái đầu các anh chị cũng xứng với cái bằng đó. Hơn nữa, các anh chị không có tiền, mới đi học nghề nông lâm, chơ có tiền thì các anh chị đã đi học kinh tế, tài chính kế toán … cho oai rồi! Có lần dạy xong một lớp ở Bình Định, MF ra về hí hửng không bị chúng nó khủng bố bằng mời ăn và phong bì. Nhưng về đến nhà tụi hắn nhắn tin lúc tiễn ra ga tàu có nhét cái phong bì sau túi nhỏ ba-lô, may không MF đôi đâu đó mất rồi. Bọn hắn tưởng rứa là lọt. Nhưng có gì không làm được, MF nhờ ngay cô giáo vào dạy môn tiếp theo, bảo tuyên bố trước lớp cô gửi trả! Cô về kể lại tụi nó ỉu xìu. Nhưng thật ra, mấy khi MF cho học trò trượt đâu, chỉ trừ những đứa không thèm học, ngồi không thèm nghe, vì vậy nặn không ra chữ để viết, mà không có chữ làm sao cho hắn điểm?</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Bởi vậy, khi đến với lớp tại chức tại Bến Tre này, MF cũng làm tương tự. Bọn nó tuân thủ, chỉ cù cô cùng đi ăn trưa, sử dụng tiền trường trả cho cô để trang trải. Đến lúc về, chúng nó đến tiễn, đưa ra … một hộp yến, nói cho chúng em gửi về cho ông ngoại, tụi em biết ông ngoại già yếu, mong cô… thực sự MF không rành giá cả tổ yến, lại thấy chúng nó quá chân tình, MF nhận. Trên sân bay TSN, MF đi ngang hàng bán tổ yến, tò mò đứng lại coi, thấy giá cả đắt vòi vọi. Mở gói quà ra so sánh, thì ra đó là một hộp yến thô.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Khi đó phụ huynh chưa ốm, nên ý thức về chuyện yến sào cũng vừa phải, lâu lâu ngâm ra, nhặt lông chim, phân chim, vỏ trứng, cát đá lẫn trong đó mà thấy ê hề, nên lười, bỏ tủ đá quên luôn.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Từ bữa phụ huynh gặp nạn, khi bắt đầu cho ăn được, hỏi bác sỹ có thể cho ăn yến không, bác sỹ bảo có chứ, nhưng mà là cái loại yến phải nhặt nhạnh đến toét mắt ấy, chơ đừng cho ăn loại yến đóng sẵn trong chai mấy chục ngàn kia. MF về lục lại yến và bắt đầu ngâm làm một cách kỹ lưỡng. Lần này vừa làm vừa thương cha đang mê man chiến đấu giành giật cuộc sống, bỗng nhiên thấy cái vụ tổ yến này thật đặc biệt. Là những tổ yến còn nguyên sơ, lẫn rác rưởi, lọc, nhặt đúng là toét mắt. Một ổ như vậy nhặt có đến vài giờ mới sạch được, và khi đã sạch, thì như nhận thấy một điều gì đó thật kỳ diệu… Trong khi các loài chim khác làm tổ nuôi con bằng rơm rác, lá lay, thậm chí rứt lông ra mà làm. Thì loài chim này chuẩn bị chỗ nằm cho con bằng những tinh chất tiết ra từ chính cơ thể mình người ta gọi là nước miếng, nhưng MF nghĩ không chỉ là thế. Cái thứ chất ấy MF vừa làm vừa đặt cho nó cái tên là tình yêu, nó trong veo một cách diệu kỳ, tinh túy. Nếu có một miếng nào đó thấy hơi vàng vàng, thì hãy cố nặn bọt nó ra, nó sẽ thải hết tạp chất bám vào đó, và trả lại sợi chất yến trong vắt. MF gạn rửa cho đến khi không còn một chỗ vàng vàng nào mới thôi. Rồi đem chưng đường phèn, MF đã thử cho cha ăn loại yến trong chai chưng sẵn, người ko ăn. Nhưng chất yến này, sau khi tự tay mình chưng, thì phụ huynh đã ăn hết, mặc dù cổ họng mới qua cơn thương tổn nặng nề. MF vừa đút từng muỗng nhỏ xiu cho Người, vừa suy nghĩ, quả chất yến là tình yêu, cha mình cảm nhận được tình yêu người mới nuốt được.</span><br />
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Các tài liệu giới thiệu về tác dụng của tổ yến, nói rằng bởi nó có các acid amin! Thứ đó ở đâu không có?. Ăng-ghen đã nói, ở đâu có sự sống, ở đó có protein. Acid amin là các viên gạch xây thành các tòa nhà protein. Ba thứ đó ở động vật, cây cỏ, thịt chó, thịt mèo, kể cả cóc nhái, giun dế và ở mấy con châu chấu mà các Quế hay bắt nướng ngoài núi bên Quế Lâm, đều có đầy đủ! Vậy tổ yến có chi là đặc trưng? Bởi vậy trước đây MF không tin vào sự hoang đường của cái giá cao vòi vọi của tổ yến! Nhưng giờ nghiệm ra, có một thứ gì đó, không phải chỉ là acid amin đâu, điều này không lừa được nhà sinh lý học Q.MF, mà, theo MF, đó chính là tình yêu, tình yêu của yến mẹ dành cho con, một cái tổ thì cần chi bổ béo, yến con nó có ăn cái tổ đâu? Nhưng tình yêu được đan bện để làm nên chỗ nằm tuyệt diệu, bầy yến con thật là hạnh phúc!</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tháng 2.2015</span><br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><iframe allowfullscreen='allowfullscreen' webkitallowfullscreen='webkitallowfullscreen' mozallowfullscreen='mozallowfullscreen' width='320' height='266' src='https://www.blogger.com/video.g?token=AD6v5dweE0gMZZ0IHHRKPWHZCIr_p_SPA_zxtVsPfjekbr7R4wCtLplmgiHcpD36GswSTqh0iqsxZ83eqaAVez32TA' class='b-hbp-video b-uploaded' frameborder='0'></iframe></span></div>
<br /></div>
Unknownnoreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-74050381484273556882015-09-08T09:34:00.000-07:002017-01-05T07:44:40.860-08:002. Công dụng của nước chè<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Ngày cha nhập viện, mới vào phòng, đã được người nhà của bệnh giường bên kia chào đón nhiệt tình. Tình trạng bệnh bà mẹ bên kia tương tự cha, nhưng bà đã 2 tháng và không phải thở máy nữa, tuy bà vẫn vô thức như sống thực vật. Họ nói bà nằm đã 2 tháng nhưng không lở loét nhờ tắm nước chè xanh và nằm nệm hơi massage. Hai mẹ con nghe theo liền! Về nhà mua chè nấu nước, từ đó cứ ngày ngày thực hiện chiến dịch nước chè, mua chè, nấu nước bới lên viện. Nghe thì đơn giản, nhưng cực lắm, nấu, đổ phích to phích nhỏ, lặc lè trên xe máy, mỗi lần vô viện gửi xe cũng cực, vì bạt ngàn xe, trời lại mưa tầm tả, cái mưa tháng mười, tháng mười một lạnh thấu xương. Thương cha nằm hấp hối trên kia, thương con bé bỏng mà hặm hụi chăm ông ngày cũng như đêm, nước mắt nhiều khi hòa nước mưa.</span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Tuy vậy điều kỳ diệu đã xảy ra, đã gần tròn năm rồi cha liệt giường nhưng thân thể trơn tru không một vết lở, mấy năm trước mẹ nằm mà không biết bài thuốc đơn giản này, tuy giữ gìn, xoa vỗ, thay đổi tư thế nằm ngồi thường xuyên, mà vẫn bị một vài chỗ, chữa lành chỗ này lại lở sang chỗ khác. Những người nằm cùng phòng cha sau đó, mình bày vẽ lại, có người nghe, người không, nhưng ai không làm thường người thân họ bị lở loét, vì đã vô lầu 6 này là trầm trọng, mà đã bị rồi thì sau đó có tắm nước chè cũng khó lành. </span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Bởi vậy kinh nghiệm là người nhà vừa bị bệnh thì nên lập tức tắm nước chè, khi bệnh nặng nên tắm hoặc lau ngày 2 lần, ngoài ra tất cả các động tác rửa ráy khác đều bằng nước chè xanh ấm nấu đậm đặc! Lên mạng thì thấy hóa ra họ cũng viết đủ thứ về công dụng lá chè, rộn ràng như tất cả các loại cây cỏ họ cần lăng xê. Tuy nhiên đây là một kinh nghiệm quá thiết thực cần phải chia sẻ, trong đó, điều quan trọng cần có là sự kiên trì và tình yêu.</span></div>
Unknownnoreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-15982539506010517192015-09-07T09:32:00.002-07:002017-01-05T07:46:03.339-08:00Thu nhận từ bệnh viện. 1. Nghề Y<div class="MsoListParagraph" style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;">Hồi hộp, run rẩy chờ đón xe cứu thương chở cha từ bệnh
viện Quảng Trị vào, đưa gấp vào phòng cấp cứu. Trước đó có gọi cho một anh bạn HSMN trưởng một khoa trong bệnh viện, nhờ lưu ý họ gởi họ giúp kịp thời. Anh ấy bảo
cứ yên tâm, đưa vào đi. Thấy tình trạng cha nặng quá, nói với ca trực: trường hợp
này có bác sỹ X gửi, họ nói có ai gửi gắm gì đâu. Thôi đành, thấy họ trao đổi rồi
quyết đưa nhanh lên khoa hồi sức cấp cứu. Nghĩa là nặng trầm trọng. Có những
chi tiết rất đáng lo, mà giờ không dám kể lại, vì sợ lại “vận vào”. Lên đó, bác
sỹ trưởng khoa tuyên bố: hết máy thở! Làm sao đây? "Chúng tôi chịu!" Mình cuống
lên, không biết làm gì, thì thấy Quế con, đứa con gái bé bỏng siêng làm nũng mẹ,
rút điện thoại ra và nó gọi cho … ông chủ tịch tỉnh! Chỉ 5, 7 phút sau, trưởng
khoa có điện thoại, thấy ông nói: "dạ thầy yên tâm, em sẽ điều máy từ bệnh viện
quốc tế về". Ông nói với mình: "Giám đốc bệnh viện lệnh phải điều máy thở bằng mọi
giá. May mà tôi cũng đồng thời là trưởng khoa bên đó, nên mới có thể điều máy
được". Cha vẫn nằm mê man với khí thở từ bóng bóp tay của y tá. Thân thể đã tim
tím bởi những mao mạch vỡ. Bác sỹ trưởng khoa cứ lắc lắc đầu, ý chừng nói khó lắm! Nhưng nghe có máy thở là mình tràn đầy hy vọng. Mọi người bắt đầu sốt ruột
vì người hộ lý đi lấy máy mãi chưa về, một người càm ràm, chàng này siêng chuyện
lắm, chắc lại sang tám bên đó rồi! Trời, mình thì nóng ruột biết bao nhiêu... Rồi
máy thở cũng tới. ca trực vào cuộc rất chuyên nghiệp, và cha được đưa vào phòng
điều trị số A1. Hai mẹ con ngồi chong bên Người, theo tiếng réo rắt máy thở, các bác sỹ,
điều dưỡng, hộ lý đều đặn thao tác. Mình thì thấy cha mình quan trọng, nhưng họ
thì chỉ vì bệnh mới vô nên vội vàng chút thôi, chơ ai cũng vậy. mỗi ca trực,
các điều dưỡng liên miên từ bệnh này sang bệnh khác, không biết mỗi ngày như vậy
họ di chuyển bao nhiêu cây số. nhưng chỉ biết rằng ngoài lương ra, họ mỗi tháng
được bồi dưỡng khoảng hơn chục lon sữa đặc, hiệu “Ông Thọ”, họ không biết làm gì
với số sữa đó, cứ đi hỏi người nhà bệnh nhân có biết chỗ nào bán lại được
không? Những nhân viên điều dưỡng tích cực nhất ở khoa này lại là những người
đang học việc, nghĩa là đang làm không có lương, mỗi người như vậy phải 3 năm học
việc trở lên. Rất giỏi giang, chuyên nghiệp và luôn tươi cười. Y tá trưởng thì
mặt mày luôn khó đăm đăm, nói năng chát chúa, thỉnh thoảng mới thấy thị nở một
nụ cười thật xinh. Đôi lúc các điều dưỡng tám với nhau: khi đêm nhà ây đưa ông ấy
về, mình thấy khả năng còn cứu được. Uổng quá…</span><o:p></o:p></div>
Unknownnoreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-940922370170820956.post-59662247906990606852015-08-25T09:53:00.000-07:002017-01-05T07:50:18.157-08:00Thư ông Lương Hằng, nguyên PCT tỉnh Thái Bình gửi PH<div class="separator" style="clear: both; text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiv11m0Nen5A3XTxdg24LgPxCCyn_k-fSj1gmXW4ns2YNTkk3DDzDPzQZb_J56gIilx7LPfTh9x94M0O592PFSUb9Pv6Do4flQUdit1COWTfnCez53hCrMUJrU5bYIFpAKnM6NRRMf8zKY/s400/2.jpg" width="275" /></span><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgCpLqUNcbR7sp0FsnkZ3gg7cxWtpArRHXl8lu0vmpYccGPNHURbK-80EKCZ2nId3rq3g0uDr0uYXXliyydc13rD1JuJyPaiX3RuM7YZt-aONQUqHg4Ux0e5Vx4Ms126TU2l3MhYROa0Vc/s1600/1.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgCpLqUNcbR7sp0FsnkZ3gg7cxWtpArRHXl8lu0vmpYccGPNHURbK-80EKCZ2nId3rq3g0uDr0uYXXliyydc13rD1JuJyPaiX3RuM7YZt-aONQUqHg4Ux0e5Vx4Ms126TU2l3MhYROa0Vc/s320/1.jpg" width="226" /></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 115%;">Kính gửi anh
Kim,<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: 36.0pt;">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><span style="line-height: 115%;">Nhận được thư mời dự lễ đón nhận phần thưởng cao quý mà Đảng,
Nhà nước đã trao tặng và mừng thọ 90 tuổi của Anh, Tôi rất vui và vội báo tin với
anh chị em cùng công tác ở Quỳnh Côi với Anh thời đó còn sống, tất cả mọi người
đều phấn khởi trước sự kiện này trong đời sống của anh, người mà anh em Quỳnh
Côi thời đó mỗi khi gặp nhau ôn lại những chặng đường gian khổ khó </span><span style="line-height: 21.4667px;">khăn</span><span style="line-height: 115%;">, hiểm
nguy thường nhắc tới đức tính bình tĩnh, kiên quyết, gan dạ, mưu lược trong chiến
đấu, giản dị trong cuộc sống, chan hòa </span><span style="line-height: 21.4667px;">thân</span><span style="line-height: 115%;"> ái với anh em của Anh. Tuy thời gian công tác ở Thái Bình – Quỳnh Côi của anh
không nhiều nhưng Anh đã để lại cho anh em Chúng tôi nhiều bài học kinh nghiệm
quý, nhất là trong phát triển du kích chiến tranh, xây dựng cơ sở trong hậu địch.
Khi đã đi khỏi Thái Bình - Quỳnh Côi anh vẫn dành nhiều tình cảm đối với phong
trào nơi mà anh đã từng góp sức. Có thể nói anh là một đồng chí cán bộ lãnh đạo
có nhiều đức tính quý, Chúng tôi rất trân trọng học tập.<o:p></o:p></span></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: 36.0pt;">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 115%;">Xin thay mặt anh chị em Quỳnh Côi thời đó còn sống và cá nhân
Tôi, chúc mừng Anh, chúc Anh luôn mạnh khỏe tiếp tục đóng góp cho sự nghiệp CM
và quê hương, chúc gia đình cháu Thanh hạnh phúc thành đạt.<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: 36.0pt;">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 115%;">Anh Kim ạ! Tôi rất tiếc, một dịp rất quý hiếm này mà không đến
được với anh vì điều kiện sức khỏe, mong Anh thông cảm.<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: 36.0pt;">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 115%;">Thông qua đường bưu điện xin gửi tặng Anh những bông hoa tươi
thắm của quê lúa Thái Bình.<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: 36.0pt;">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 115%;">Chúc mừng buổi lễ thành công.<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 144.0pt; text-indent: 36.0pt;">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 115%;">Thái Bình ngày 4/9/2013<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal" style="margin-left: 180.0pt; text-indent: 36.0pt;">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 115%;">Lương Hằng<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 115%;">Địa chỉ:
Lương Hằng<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 115%;">Số nhà 130
đường Lê Thánh Tông<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span></div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 115%;">Tổ 6 Phường
Bồ Xuyên, Thành phố Thái Bình<o:p></o:p></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 115%;"><br /></span></div>
</div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 115%;"><u>CT</u>: Năm 1950 PH được cấp trên cử làm đại diện ra miền Bắc trao đổi kinh nghiệm chiến tranh du kích, người được phân công về huyện Quỳnh Côi tỉnh Thái Bình, làm bí thư Huyện Ủy, chính trị viên Huyện đội, là người đại diện cho tỉnh Thái Bình dự Hội nghị chiến tranh du kích năm 1951 tại Việt Bắc do Bộ Quốc Phòng tổ chức, Chú Lương Hằng là bí thư huyện ủy Quỳnh Côi tiếp ngay sau khi PH rời Thái Bình trở về Nam nhận nhiệm vụ mới năm 1953. Khi gửi giấy mời, MF có điện cho chú, nói gia đình sẽ gửi vé máy bay mời chú vào, vì biết chú bị đau chân nặng, và chú cũng là người hiếm hoi còn lại trong số các lãnh đạo thời ấy, nhưng chú đã không đi được. Chú hình như chỉ thua PH 1-2 tuổi. Và chú đã gửi lá thư này vào cùng với lẵng hoa mừng. Chú sống rất thanh đạm tại TP Thái Bình.</span></div>
</div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 115%;">Các đời bí thư Huyện Quỳnh Côi, sau này là Quỳnh Phụ, rồi Quỳnh Côi trở lại, sau giải phóng, mỗi khi có dịp vào Nam đều ghé thăm PH, nên MF hay nói đùa rằng: MF rành các bí thư huyện Quỳnh Côi hơn huyện nhà nơi MF sinh ra là huyện Triệu Phong :)</span></div>
</div>
<div class="MsoNormal">
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; line-height: 21.4667px;">Đặc biệt những người cùng sánh vai trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp, rất thân thương và quý trọng nhau. MF từng cùng với Người về thăm lại Thái Bình, không những cán bộ, mà cán bộ cơ sở, nhân dân trong vùng, họ vui trào nước mắt sau bao năm được gặp lại "Anh Kim", MF nghe lỏm, người ghi dấu ấn trong họ với hình ảnh: đẹp trai, dũng cảm, nhanh nhẹn trong bộ bà ba đen, khăn phu-la thường xuyên trên cổ, ăn ớt nhiều và nói tiếng trọ trẹ! :D</span></div>
<table cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhT94t4CSuGvwUpT1MVYkWYP7xlFgxhOOsRmSNV8OU9TVbNGw0EBC-02j6yDz_qrAfgTV0iYnS_cs2kk8aPTUYFZKzn9vWoDE73Ucjo5RfTPiZ8H6HW9wD4GGjTLI8_V-Fe6Q_neNFaEAQ/s1600/DSCN0063.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhT94t4CSuGvwUpT1MVYkWYP7xlFgxhOOsRmSNV8OU9TVbNGw0EBC-02j6yDz_qrAfgTV0iYnS_cs2kk8aPTUYFZKzn9vWoDE73Ucjo5RfTPiZ8H6HW9wD4GGjTLI8_V-Fe6Q_neNFaEAQ/s320/DSCN0063.JPG" width="320" /></span></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; font-size: small;">Những hình ảnh Người dự Lễ kỷ niệm 50 năm ngày Đồng Khởi Cùa, tại Cam Lộ, Quảng Trị<span style="font-size: 12.8000001907349px;">,</span><span style="font-size: 12.8000001907349px;"> </span><span style="font-size: 12.8000001907349px;">một chiến công vang dội do chính tay người "đạo diễn" đã đi vào lịch sử, trước khi gặp bạo bệnh.</span></span></td></tr>
</tbody></table>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif; margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgYtMMsHtOkhRUJz0XWiPYLvc7NPRVux40g0DQ7_1nJbUHozimLGtVaDwd4araLewZA_L3D9DMwv1ATlCPcZoRKUPjt5UmOSCaDiV8k7rHh4ZWo4TEPWNxAfvlLE826vZRrJPX26Sg7dU4/s320/DSCN0092.JPG" width="320" /></span></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><br /></span></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgT8If7iSWYWRRVEypaK5KKGi056amO6dDoJZNJPMUoa19vRvSJpkur8ftE42AzoVPpaO61HPIyxS8zH2bMCDhDmBQJP4nM-SmhjXO7W2aFirIrwK6qj_OvtH2_lfnFdTtnxHr0DExlRxM/s1600/DSCN0143.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><span style="font-family: Arial, Helvetica, sans-serif;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgT8If7iSWYWRRVEypaK5KKGi056amO6dDoJZNJPMUoa19vRvSJpkur8ftE42AzoVPpaO61HPIyxS8zH2bMCDhDmBQJP4nM-SmhjXO7W2aFirIrwK6qj_OvtH2_lfnFdTtnxHr0DExlRxM/s320/DSCN0143.JPG" width="320" /></span></a></div>
<div style="text-align: justify;">
<span style="font-size: 18.6666660308838px; line-height: 21.4666652679443px;"><br /></span></div>
</div>
Unknownnoreply@blogger.com0