Tính thôi “sáng tác” rùi, mà buổi sáng thức dậy, nghe dáo dác ngoài
sân, mở cửa sổ nhòm ra thấy một cảnh lạ, nên... búa xua tiếp!
Nàng
thức dậy lúc mười giờ, vệ sinh, trang điểm rồi ra mở cánh cửa vọng xuống sân vườn,
đây là nơi nàng thường đứng nở nụ cười chào đón mỗi khi nghe tiếng xe chàng về.
Bây giờ thì thấy dưới kia chàng đang lăng xăng kéo bàn ghế, góc xa bên gốc cây
bồ đề (Linden) cổ thụ, thấp thoáng bóng một bác nông dân và một con cừu non đã
lột da được xiên qua đòn quay. Bếp lửa với những lọn củi to đang hừng hực cháy.
Nàng kêu lên chào chàng, chàng ngượng ngập: ôi hôm nay trời nắng đẹp lắm em, xuống
đây mà coi quay cừu nè! OK, em sẽ xuống! Quay vào soi gương, mỉm cười tự chế giễu
mình chút, ngắm tới lui thấy mình đủ sexy để xuất hiện trước mặt chàng, đủ trêu
tức “mụ kia” của chàng. Nàng nện gót cầu thang chạy xuống. Mỗi lần chạy lên xuống
chiếc cầu thang gỗ trải thảm sang trọng, nàng đều thích thú nện gót giày ầm ĩ.
Âm thanh này thấy cần thiết cho ngôi nhà vốn yên ắng đến bí ẩn này... Nào rượu
vang, sâm banh, mứt, trái, các loại hoa quả muối... xếp đầy dãy bàn lớn. Bác
nông dân được giới thiệu là người gốc Negieria, đi lính cho Pháp rồi về xứ này
lập cư, làm nghề lò mổ. Bác đang loay hoay với con cừu xiên và bếp lửa, bác gọi
chàng là sếp, trời nắng, lò lửa cháy rừng rực, mồ hôi bác đổ giọt. Nàng kéo tấm
khăn giấy đưa cho bác thầm mồ hôi, bác mẹc-xi-bô-cu. Chàng nói bác quay cừu rất
điêu luyện, cách quay chỉ có bác biết. việc này tốn đến 4 tiếng đồng hồ. Nàng lấy
máy ảnh thích thú chụp cảnh quay cừu. Lúc đầu con cừu được đặt quay xa lò lửa,
sau đó tiến dần lại gần, ngày một gần hơn, thỉnh thoảng bác lấy que xoa bơ và
phụ gia vào con thịt. Nó cứ vàng dần, vàng dần và thơm phức, nàng thích thú chụp
từng cảnh từ đầu đến cuối cuộc quay thịt này, thỉnh thoảng bác nông dân bảo
nàng đứng vào cầm cái xiên, giả đò quay mà chụp ảnh, rồi bác cười hà hà: đó là
cháu tự quay con cừu này đó nha!
Sau
đó nàng mới biết, hôm nay là ngày lễ thánh của chàng. Khoảng hơn 30 người thuộc
hạng trung lưu từ bác sỹ, nghệ sỹ đến thư ký văn phòng và kể cả người về hưu, dần
dần tụ tập đông đủ sau 12 h. Nàng vào nhà thay bộ đồ nghiêm chỉnh hơn. Nàng đã
quen với những cái hôn chào hỏi sau “Bonjour”, hôn lướt qua, tránh kẻo đụng cái
rụp vô má họ (đừng có châu Á mà lấy mũi hít đóo nha!). Chủ nhà luôn kè kè bên
nàng để giới thiệu... hic, một người dáng hơi lạ, đến từ xứ lạ, có một bằng cấp
lạ... nghe khá hấp dẫn. Nàng đoán chừng trong mớ tiếng Pháp hơi cười cười kia
có kẻ nói: Hắn nẫng đâu ra được của quý Việt-Nam-Miên (cách nói của người Pháp)
này nhỉ? Chàng với tay lấy một chiếc cốc nhựa trong veo, ghi tên nàng lên đó, vừa
viết vừa lẩm bẩm: con người này suýt chết!... híc, nàng liếc xéo sang thấy bản
mặt hắn tỉnh bơ...
Khách
dập dìu hầu như theo đôi cặp, do vậy có đôi chút khó khăn cho các quý ông khi
muốn hành động sau “Bonjour” với nàng, vì nàng hơi trội với những bề nổi như đã
được giới thiệu kèm theo nét đẹp phương Đông lạ lẫm của mình, vì thế luôn có những
cặp mắt xuyên thấu đang theo dõi đằng sau. Nàng nhạy cảm đoán biết được điều
này. Các quý bà có người đứng đắn lịch sự, hôn chào hết sức thân hữu, có người
Bonjour với cái nhìn dò xét, có bà thậm chí chỉ lạnh lùng bắt tay, rồi sau đó
hình như cả buổi cứ đăm đăm như người khó ở, làm nàng hơi nhột, mặc dù lỗi chẳng
phải tại nàng. Quần áo thì đủ loại, kẻ sang trọng, người mát mẻ. có cặp mặc đồ
thể thao như mới đi đua xe đạp về, có những chiếc váy dài kiều diễm nhưng cũng
có những bộ váy nhàu nát như chưa từng nếm mùi bàn ủi bao giờ....
Sau
nhộn nhịp chào hỏi là chọn nước uống và tìm bàn ngồi tán chuyện, sân cỏ ngập
tràn nắng lãng mạn với những bộ bàn xinh xắn có chỗ cho mọi người phơi nắng bên
những tán cây hồng cổ thụ xanh mướt với những cành lá xõa xượi mời chào...
Con
cừu vẫn tiếp tục được quay, bác nông dân cặm cụi làm việc một mình, nàng thỉnh
thoảng ghé lại với bác, mỗi khi nàng đến bác lại mỉm cười, dường như chỉ có
nàng là người bác cảm thấy thân thiết, là kẻ có thể chia sẻ, mặc dù chỉ nói
chuyện bằng ngôn ngữ tay chân (body languases) mà thôi, giữa sự náo nhiệt của những
người đồng ngữ, nếu họ có liếc mắt qua phía này, thì trọng tâm của tia nhìn là
con cừu đang quay và bếp lửa... khi cừu chín tới, bác ra hiệu cho chàng lại gần,
lấy dao xẻo một miếng, cho vào dĩa đưa cho chàng thử để kiểm nghiệm, mông-xơ...
bác mỉm cười với nàng rồi lấy dao xẻo thêm miếng nữa, cắm con dao vào đó ra hiệu
bảo nàng ăn đi!! Hic hic, coi chừng nóng lắm đó, bác nói cho chàng dịch lại,
nàng nắm lấy con dao, thích thú cười giòn tan, ăn thử miếng thịt cũng ... giòn
tan! Bác chìa chiếc khăn lau tay của bác cho nàng lau, nàng ra hiệu để nàng lấy
giấy, bác gí khăn vào tay nàng! Ồ, tự nhiên nàng có cảm giác như hành động của
một người cha!
Nàng
sau đó chỉ lượn lờ chụp hình rồi ngồi tán phiệu với mấy đứa nhỏ nhà chàng, chứ
tiếng Pháp thì không nói được, mà mấy người nói được tiếng Anh thì bị các bà
nhà kiểm soát chặt chẽ quá! (he he, Đông Tây gì cái thóp mẹ đẻ ra cũng y chang
nhau mà thôi!)
“Người
đẹp” của chàng cố gắng lăng xăng làm “bà chủ”, chu cấp các loại thức uống, cà
phê, bánh trái cho các bàn, gượng rót cà phê cho nàng một cách chăm sóc. Thỉnh
thoảng cố gắng cười làm dáng loanh quanh chàng. Càng cố gắng làm duyên, mụ càng
trở nên tội nghiệp. Nếu chàng thỉnh thoảng dạo qua chỗ nàng thì mụ lịch sự ...
liếc xéo ánh mắt màu đồng qua đó. Hức, hình như mụ có ghen? Thỉnh thoảng hưởng
được vài cái hôn chào của khách, mụ sung sướng cười tít mắt với cặp môi khô mỏng
bệch bạc héo úa, và hình như “nàng” tìm được chỗ dựa ở một vài khách già đơn độc
và vắng thiếu sự tự tin. Trước mắt mụ ta, nàng cố ý xoay lưng về phía mụ, sán lại
trước mặt chàng, xin phép lên phòng nghỉ, thông thường, chàng sẽ đặt hai nụ hôn
thắm thiết lên má nàng tỏ ý đồng ý hay tạm biệt, nhưng lúc này, trong khoảnh khắc
ngắn, nàng nhận biết được sự ngần ngại tránh né bằng sự cố ý nói một tràng những
vấn đề không liên quan, nàng cười mỉm xoay gót bước vô nhà giữa những cặp mắt
thể hiện những biểu cảm khác nhau của khách và “chủ”...
Vô nhà rồi, nàng thảng hoặc thấy nhân nhấn hình như cặp mắt màu thau đồng đã lóe lên một ánh sáng là lạ ...
(Còn nữa) (xem trong Bài đăng Mới hơn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét