expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2012

Chuyện tình trong lâu đài số 14 (tình yêu bị đánh cắp)


     Chợt một ngày thứ sáu, ăn sáng xong chuẩn bị đi làm, chàng hỏi: trưa anh về đón em qua tiệm ăn nhé. Nghĩ tội nghiệp chàng chạy đi chạy về, nàng nói: thôi để em ăn sơ gì đó cũng được, chiều về... Chiều nay bạn gái anh đến, ở lại đến chủ nhật làm tiệc nướng với bạn bè xong thì đi! Hử? Không gian như chợt tối sầm, chắc mình nghe nhầm, nàng tự nhủ, chàng nói bạn là một phụ nữ nào đó sẽ đến... sợ đối diện với sự thật, nàng không hỏi lại, chỉ nói là: thế em nên ở lại đây không? Hay là ... không không, em cứ ở lại... chiều khoảng 5 h anh về... trong lúc chàng đi khỏi, nàng lại tiếp tục công việc đánh lộn với thiên la địa võng mạng nhện, làm một cuộc cách mạng cho căn xép sát vườn cỏ cho đỡ hoang dã hơn. Cứ làm và cứ làm mà trong tâm thì đau đớn, hy vọng... hy vọng là chàng nói nhầm friend is girl thành girl friend... nàng trèo thang lên hái một túm anh đào tươi rói bày vào đĩa trên bàn ăn, mọi hành động như vô thức, vì tâm cứ luẩn quẩn một câu hỏi....
     Hức, một lần nói thật thứ hai ??? Nếu đó là sự thật, làm sao mình chịu nổi? Nàng bước đến trước bàn thờ Phật của chàng khấn: xin người phù hộ, đó chỉ là một sự hiểu lầm. Chuyện đó sẽ không xảy ra... Chàng có một bàn thờ Phật, kêu là có người bạn bên Thái gửi sang cho, nhưng bên trong lại đặt thần voi Ganesha Ấn Độ và tượng một người phụ nữ Việt Nam. Lần đầu nhìn thấy, nàng vô cùng cảm kích, nghĩ mà thương chàng chỉ mơ tới xứ sở của mình. Lúc này đứng khấn, nàng cũng không biết mình khấn với ai đây, nhưng nghĩ là thần voi và linh vật Việt Nam kia sẽ là nơi tiếp nhận lời cầu ước của mình.
     Rồi lại nghĩ, hay là mình tạm thời đi xa đến một nơi nào đó, thăm miền Provence hằng mơ ước, hay lên Mongpelier ẩn trú tạm thời? Mà làm sao mà đi? Hỏi thì chàng không cho! Tự đi thì không biết làm sao (đâu phải như ở Việt Nam mà ra đường vẫy taxi là chạy đâu). Nàng đau cuồng cả người, máu trong người lúc thì nóng lên, lúc lại lạnh ngắt! Mình làm sao đây? Nàng vật vã với đồng cỏ, cắn rứt mấy nụ hồng, tự nhiên thấy mảnh vườn trước đây lãng mạn chừng nào thì bây giờ chán ngắt chừng đó! Ra đi, ra đi thôi! Đột nhiên, khi cơn cuồng phong của tâm trí lên đến đỉnh điểm, nàng nghĩ lại: không, mình phải ở lại, mình phải làm ngược lại, tạo sao mình không làm cho con người kia ghen lồng lên, thế mụ ta là ai? Có thể là một cô gái trẻ, hoặc một thiếu phụ xinh đẹp, nhưng cũng có thể là một phụ nữ đứng tuổi hấp dẫn hoặc cao ngạo. Dù là ai, cũng không thể thế được, tại sao chàng lại tàn nhẫn với mình như thế? Làm gì đây? Làm gì đây? Nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm làm chuyện này! Nàng ôm đầu, bắt gặp những sợi tóc của mình, phải rồi! Nàng nghiến răng chịu đau, rứt một nhúm tóc, chạy vào phòng, thả vào chiếc ga giường mà nàng thường trân trọng vuốt thẳng mỗi sáng ngày...
     Chàng về, nàng đón chàng trong thổn thức, không chịu nổi, nàng hỏi: lúc sáng anh nói bạn gái anh sẽ đến ư? Phải! Như vậy nghĩa là thế nào? Nàng ít kinh nghiệm hỏi chuyện này, chỉ ấm ức: tại sao anh ... uhm, cô ta mỗi tháng chỉ đến đây một lần, cô ta có chồng mà không li dị được, nhưng anh cũng không muốn... tai nàng o o, chàng nói cái chi chi đó dài lắm, nhưng nàng không thể nghe rõ những gì sau đó nữa!

     Cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến! Một chiếc xe lướt sỏi rào rạo chạy vào, biết người đó tới, nàng nín thở hình dung những giờ phút sóng gió sắp tới! Nàng không quay lại, không tò mò cũng chẳng dửng dưng. Nhưng rồi cũng phải nhìn thấy: Ôh, ôi, máu trong người nàng trôi nghèn nghẹn... bước từ xe xuống là một người không giống nam giới không giống hẳn nữ giới, tóc hoe vàng xơ xác, giọng nói ồm ồm, đôi mắt lóe lên một ánh thau đồng, đôi môi bạc tái mỏng dính trên chiếc miệng khi cười bành ra như trăng lưỡi liềm mồng Năm, với cái mũi hơi khoằm, cái cổ gật gù gánh chịu một bộ ngực lộ nửa trần nhăn nheo lõng thõng, hic, chỉ thiếu chiếc đũa trên tay và một cái chổi để cưỡi nữa là... mụ bước đến, ngồi xuống, rồi kể chuyện ầm ầm như sấm tháng Mười, trời ạ, thật là chẳng bõ công ... đau đớn, chắc chắn người như mụ này chẳng bao giờ thèm để ý đến mấy cái chiêu kích ghen tuông nàng đã ngây thơ bày ra kia! May mà mù tiếng Pháp, nên nàng có thể xích ra làm việc riêng mà không cần tham gia vào cái vụ nói chuyện ầm ào kia, mà cũng không phạm phải lỗi “vô lễ” khinh người.
     Chuyện đến đây bỗng trở nên ... lãng nhách! Không biết viết chi nữa! Có điều tự nhiên nàng liên tưởng đến những căn gác bí ẩn trên kia!
 (Còn nữa ) (Đọc tiếp)

Không có nhận xét nào: