Chiếc máy bay giá rẻ EarsyJet đáp xuống Sân bay
Toulouse giản dị, nàng chạy vào nhà vệ sinh tranh thủ thay cái áo nhàu nát vì
ngủ vùi trên máy bay, trang điểm tí chút rồi chạy ra nhận hành lý, thấy chàng
đang ngơ ngác kiếm tìm...
Một giờ trên chiếc xe 2 cửa xinh xắn sơn màu xanh lá cây chạy từ Toulouse về, qua hết đường phố, đến
thị trấn, rồi vòng về một đường làng lãng mạn, chàng nói, đây rồi, Pointis,
làng anh!
Chiếc cổng cao ngất tự động mở, òa, một sân cỏ xanh
mướt đón chào, một cây tuyết tùng cao vút hùng vĩ, thân cây vạm vỡ khoảng vài vòng tay ôm, rền tiếng
chim réo rắt. Chàng rằng đây là nhà ông bà, đến khi bố anh mất thì anh dọn về đây!
Một tòa biệt thự cổ 3 tầng. Các bậc thềm đá tảng. Những
tấm thảm hoa dài đài các. Tường hành lang trang trí điểm xuyết sang trọng bằng
những bức hoành phi chàng đem về từ các xứ sở Indonesia, Lào, Ấn Độ,
Campuchia...
![]() |
Cổng lâu đài |
Chàng dắt nàng lên gác, chàng đã chuẩn bị một phòng
riêng xinh xắn cho nàng: em để đồ cho tiện .... Nàng sửa soạn
đồ xong chàng gọi “ra vườn với anh”, Ô...ôh... trái anh đào! Anh đào đỏ tía,
anh đào trắng hồng... chỗ thì chàng bắc thang, hái kêu nàng lại hứng. Chỗ khác
lại lấy khèo để được chùm chín nhất! Nàng căng chiếc khăn quàng ra hứng như một
thị trong tranh Đông Hồ hứng dừa! Sao mà đã, cả mấy cây anh đào bự chang, chim
không đến ăn giùm làm sao người ăn hết? Ngày ngày đủ loại chim đến chuyền cành
hát líu lo từ cây tuyết tùng rồi chao xuông hái anh đào chích chích chích riu
riu riu riu... chàng đùa: chúng hình như toàn là phụ nữ, nói cả ngày!
Dạo quanh ngắm khu vườn, nàng tủm tỉm cười khi nhận
ra một vài cây hoa hình như mới được đưa đâu đó về trồng, những chiếc ghế hững
hờ bên chiếc bàn nấp dưới tán lều nhỏ dường như hứa hẹn những ngày hè
lãng mạn đã được chuẩn bị cho thời gian nàng lưu lại nơi đây.
Ngày ngày chàng bới nàng theo đến công sở, chàng vào làm việc nàng lang thang ngắm phố và shoping! Đến bữa trưa chàng dắt nàng vào một quán quen chàng thường ngồi với bạn hữu, nhóm bạn chàng có nàng đến như nhộn nhịp hẳn lên, mặc dù nàng chẳng hiểu họ nói gì. Thi thoảng có một chàng trai trẻ nói được tiếng Anh, liếc nàng như dò hỏi. Giữa chốn phố núi này gặp một người như nàng quả là của lạ với họ mà! Nàng nghĩ thế.
Ngày ngày chàng bới nàng theo đến công sở, chàng vào làm việc nàng lang thang ngắm phố và shoping! Đến bữa trưa chàng dắt nàng vào một quán quen chàng thường ngồi với bạn hữu, nhóm bạn chàng có nàng đến như nhộn nhịp hẳn lên, mặc dù nàng chẳng hiểu họ nói gì. Thi thoảng có một chàng trai trẻ nói được tiếng Anh, liếc nàng như dò hỏi. Giữa chốn phố núi này gặp một người như nàng quả là của lạ với họ mà! Nàng nghĩ thế.
Khi chàng phải đường trường giao dịch với khách hàng,
nàng đi theo. Những chuyến đi này như cứ như là những cuộc du lịch nhỏ, vì
khách hàng của chàng định cư ở nhiều thị trấn khác nhau. Chàng phóng đi trên những
con đường nhỏ xinh xinh 2 làn, không bao giờ rộng hơn của xứ sở văn hóa tồn trữ
cũ kỹ hàng ngàn năm có lẻ. Nàng thích thú ngắm nhìn, chụp ảnh những triền phố cổ,
những núi đồi, nương bản cây cao lương, bắp và hoa trái ngút ngàn, đây đó những
đàn bò mập mạp ung dung trên những trảng cỏ óng ánh nắng vàng giữa trời se lạnh
tháng sáu miền sơn cước lung linh.
Hoa hồng |
Đâu đâu trong lâu đài, vườn tược nàng cũng nhận diện
ra sự hoang vắng của một người đàn ông cô đơn. Nàng cảm kích, ước chi mình có
thể thường xuyên hơn qua lại chăm sóc cho chàng! Vừa dọn dẹp, nàng vừa thầm nói
với lũ chim vào ra tự do bay nhảy trước thềm nhà: Tớ sẽ làm cho các chú mày biết
trong nhà này có sir Reff nhé, không phải nhà hoang đâu! Nói là thế, nhưng... ngoài các phòng của căn nhà nàng đã đặt chân qua, hoặc cùng chàng, hoặc trong khi quét dọn
các ngăn ngóc, có một dãy lầu trên của phần dãy phụ có phòng tiệc đầy mạng
nhện bên dưới, thật là kín đáo. Đột nhiên nàng nhớ đến bộ phim lâu đài Esplendor,
và bỗng rùng mình, có khi nào từ trên đó, ló xuống một cái đầu phụ nữ tóc bù xù
không nhỉ? Nàng cố xua tan cái sự tưởng tượng quái đản này đi, nhưng những buổi
ở nhà một mình, lâu lâu nàng lại gặp cảm giác rờn rợn ấy. Đặc biệt là có một
ngày, đang chở nàng đi ăn ở làng bên, chàng chỉ một ngôi nhà gần đó, nói rằng ở
làng này vừa rồi có một chuyện giết người rất ồn ào, khi đầu người ta nghi người
hàng xóm, sau lại biết chính là người trong nhà, 3 người chết rất thương tâm...
Thế nhưng có chàng về, là nàng yên lành trong bàn tay chăm chút của chàng.
Đêm về, chàng soạn đồ cho nàng ăn tối, bàn tay thành
thạo cắt bánh mì, cắt các kiểu loại phoma (hic hic, cũng hơi khó ăn). Em uống
gì không? Chọn giữa nào nước cam, nước táo, sữa, rượu vang...
Có hôm, sau bữa tối, chàng xách một cái giỏ mây ra, ngồi
dập trái hồ đào (nó có cái tên khó nghe mà dễ hình dung hơn là trái óc chó) cho
nàng ăn, thấy nàng ăn thích thú, chàng cứ dập mãi cho tới ... đầy một thố! Hức
trái này béo lắm mừ, đâu phải ăn dễ như anh đào? Nể chàng, nàng cứ nhin nhín ăn tiếp, lại dập tiếp, chàng lại còn bảo:
bọn mình giống như là những con sóc ấy nhỉ? He he. Trái này chàng mua à? Không,
trong vườn mình đấy! Em đâu thấy? Ở phía sau kho, gần trảng cỏ... (ah, có một
cây to, khi tối trời, quạ về vô số). Rồi chàng nghe tin tức bằng cái radio nhỏ,
trong khi mở Tivi cho nàng thưởng thức các phim hài tiếng Pháp (không nghe được
cũng hỉu mừ). Rồi nàng thiếp đi trong hơi ấm nồng nàn của chàng...
Sáng sáng chàng dậy trước, nấu nước pha cà phê, cắt
bánh mì, trát bơ, mứt, phoma sẵn, nàng biết thế nên ngủ nướng một hồi rồi chạy
xuống, ấp mặt vào tấm lưng vạm vỡ sau chiếc áo kimono, mặc chàng đang lúi húi với cái bếp...
2 nhận xét:
Thế mà mợ nó... đi Tây thiệt rùi.
Thiệt như chùm anh đào trong cái hình này.
@3Chai: Thì đi Tây thiệt mà, bi giờ muội lại đang ở Tây (Paris) đây, chiều qua Italy! :)
Đăng nhận xét