expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Góc khác của Cố Đô

http://bantbe.blogspot.com/2011/02/tan-man-co-o.html

Ai cũng biết Huế nổi tiếng với sông Hương, núi Ngự, lăng tẩm, đền đài, những thứ hợp nên tên gọi Cố Đô! MF mách thêm với các Quế một vài góc khác của Huế nhân một buổi nhàn rỗi đầu năm đi lang thang chộp được!



H.1: Bánh canh cá lóc bên Cung An Định








H2. Cô chủ hàng bánh canh








H3. Mùa xuân của Huế










H4. Phố cổ không thuộc triều đình





H5. He he





Ngôi nhà bí ẩn

http://bantbe.blogspot.com/2010/10/ngoi-nha-bi.html



(Nhân dịp Haloween)
Năm 1995, sau những ngày vất vả và cuộc sống có đôi chuyện buồn, MF quyết tâm giải thoát mình khỏi chốn trần ai khốn nạn một vài ngày, chủ ý tìm một nơi nào đó thật thanh tịnh, bàn với chị Lựu, người bạn tâm giao vong niên cùng khoa có nét đẹp hồn hậu từ vẻ ngoài đến tâm hồn lãng mạn, từng thấp thoáng tên tuổi Phùng Thị trong chuỗi ngày còn chập chững bước chân vào nghệ thuật của cố nhạc sỹ T.C.S nơi học đường Bảo Lộc sơn cước xa xăm. Đà Lạt? Sao lại không? Chị thì từng có kỷ niệm, còn MF thì mê mẩn với cái địa danh ấy tự thuở ấu thơ mà chẳng biết bao giờ đi mới thấu! Quyết định! Thả con cái, gia đình đó, vác ba lô đi. Ngày ấy còn tuyến máy bay Huế - Đà Lạt (Hic, người Huế chừ ít “mộng mơ” rùi nên phải bỏ tuyến bay lãng đãng nì). Chiếc Forker ọc ạch mang trên mình cô bé lần đầu đi máy bay, chị ơi, sao mây tràn vào trong máy bay nì! Cười hồn hậu: không phải đâu em, hơi lạnh từ máy lạnh đóo, chị ơi, sao cánh máy bay nó bị nghiêng, cười dài … đáp Liên Khương, 2 chị em thuê xe ôm về ở nhà nghỉ của một người quen, giá 30 ngàn một đêm, phòng là một cái xẻo để vừa đúng 1 giường, một kệ nhỏ để viết, một vòi nước cạnh giường và một phích nước nóng! Du lịch bụi mà! 2 chị em quyết định ở lại 1 tuần, quyết tâm đắm mình thật sâu với Đà Lạt. Muốn vậy, phải tránh không liên lạc với bất cứ bạn bè nào và … đi bộ! Đà Lạt quả không phụ sự tưởng tượng và sự ước ao của một lữ khách bé nhỏ luôn kiếm tìm sự bảng lảng lặng bình. Hình hài của Đà Lạt thật mê ly, MF rảo chân qua đồi thông 2 mộ, u uẩn với thung lũng tình yêu, rủ rỉ với Cam Ly, đáo nhanh qua hồ Than Thở (vì không thít than thở, he he). Trên mỗi bước đi, không hiểu sao bất kể sáng hay chiều, nhạc điệu ca khúc Đà Lạt hoàng hôn cứ âm âm trong đầu hắn. Mùa này Momisa rực rỡ như một giấc mơ vàng, với cái máy ảnh cùi của MF, 2 chị em chụp vô số ảnh tuyệt vời, ảnh nào cũng thấy mình vô cùng xinh đẹp (hic, mafia cũng là lũ tự ...mỹ), đặc biệt là với mimosa, màu hoa huy hoàng này tôn vinh người yêu thích nó! Cứ thế những ngày lang thang, hết núi đồi đến rừng thông, hết rặng dã quỳ đến những triền đất đỏ trồng la-ghim, cải bắp… có một ngày chị Lựu muốn dành riêng cho chốn Bảo Lộc đầy kỷ niệm xưa của chị, MF một mình ở lại chỉ đến ngồi lẳng lặng ở một chốn không tên, lặng nghe tiếng thông thầm thào vi vút! Rồi 2 chị em dành ngày cuối cùng cho con thác dưới chân đèo Prenn. Cuối con đường dốc hiểm trở đậm tính hoang dã là vài người dân tộc trên vai vài con khỉ vắt vẻo, mang cùi mật ong đang còn nguyên đỏ hái từ rừng về thẻ thọt mời chào. (Nét hoang sơ tuyệt vời này nay hầu như khó tìm rùi). Thác Prenn dào dạt như truyền một sự cảm thông cho ngày chia ly, 2 chị em quyến luyến rời âm thanh ầm ào âu yếm kia để trở lên với địa giới.
Lang thang một đoạn, thấy có ngôi biệt thự xa xa hấp dẫn với tâm trạng và mô típ chụp ảnh của mình: Cổ, hoang vắng và trằm mình giữa ngàn thông! Đôi mắt lôi kéo đôi chân, 2 chị em bươn bả trèo lên các bậc thang đá chen cỏ và lá thông. Chị Lựu chợt kéo tay MF: em, hình như khi hồi mình đâu thấy ai, mà đất toàn cỏ, răng chừ có đám đất cuốc ni hè? Ngẩng nhìn lên dốc, một dải đất đỏ mới xới, một người đàn ông đứng chống cuốc lẳng lặng nhìn! Xin phép đi em- dạ. Bác ơi, cho phép tụi cháu chụp vài bức hình nha, ngôi nhà đẹp quá! Người đàn ông ngần ngừ một lúc rồi gật đầu, vác cuốc lui sau nhà và đóng cửa lại. Đang tạo dáng chụp ảnh, đột nhiên dưới dốc có tiếng người hỏi vọng lên: hai người có chụp chung không, đưa máy tui chụp giùm cho! Thấp thoáng bên mấy gốc thông là một ông thợ ảnh đeo máy lủng lẳng. Không biết ổng tới lúc nào? ổng tới làm gì? các thợ ảnh chỉ loanh quanh ở mấy thắng cảnh, chớ nơi vắng vẻ này ai tới? Tuy nhiên cũng mừng vì 2 chị em được chụp chung, chớ mấy ngày rồi chủ yếu là người này chụp cho người kia! Chừng 2 kiểu ảnh, ông í trả máy lại rồi đi khuất. Chụp thêm vài kiểu, ngó vô tìm người cám ơn mà không thấy, chị Lựu kéo tay MF: đi mau em! Xuống chân đồi, tiếp tục hành trình. Chị cứ băn khoăn: sao lạ quá em ha? Luống đất, người chủ nhà, thợ ảnh … MF cười cợt: chị khéo tưởng tượng! Đã tương đối thỏa chí tung hoành Đà Lạt, chiều đó MF quyết định thăm một người bạn (anh Lập, học ĐHSP sau MF một khóa, nhưng đi bộ đội về nên lớn tuổi hơn) để cảm ơn việc cho thông tin về Đà Lạt, 2 chị em tìm đến sở giáo dục Lâm Đồng nhưng không có anh, MF để lại tin nhắn. Ngày hôm sau, vừa tới sân bay Liên Khương thì thấy có chiếc ô tô trắng đỗ xịch trước mặt, anh Lập xuất hiện dáng phong trần, ôm vai MF trách: Sao lên mà không báo anh biết? MF cười trừ. Anh đòi chụp hình, nhưng cứ bá vai mìn để chụp nên chắc chắn những kiểu hình này rất nhạy cảm với người sống theo trường phái Ănghen, bởi vậy MF có chút lo lắng. Anh dặn về sang ảnh gửi lên cho anh ngay nhá! Rồi lôi từ xe ra một đống quà Đà Lạt bắt mang về! Thật là ái ngại. Chiếc Forke lại rùng mình vượt núi đồi chở 2 chị em về lại Huế. Về đến nhà, MF nghĩ ngay chuyện phải xả cuộn phim đem đi rửa ảnh để gửi cho anh Lập, mặc dù cuộn phim mới chụp được 25 trong 36 kiểu, để yên thân, bỏ vài kiểu phim cũng chẳng sao. Nhưng không hiểu sao phim xả không được, đem ra tiệm ảnh gần nhà, thợ xả cũng không được: chị để đó hồi nữa thợ sửa máy tới em xả rồi làm ảnh luôn cho. Ừ. Buổi chiều: chị ơi, trục phim gãy, rửa phim ra thấy bị lộ sáng hết, không được một hình nào! Hức, hẫng hụt, thường là chụp xong cuộn nào là 2 chị em đem sang ảnh ngay trong hồi hộp, để xem, để ngắm cho thỏa thích, thế mà… lại còn thất hứa với anh Lập, MF dằn vặt mình: tại mình vội vã quá đây mà, cây ngay mà sao sợ chết đứng quá vậy, hic. Chạy tới chia xẻ nỗi thất vọng với chị Lựu, chị tái mặt, sao vậy chị? Có khi mô…nhưng MF nghĩ là tại mình vội tháo phim nên trục trặc thôi! Biết chị hơi buồn vì một trong những nỗi đam mê của chị là được chụp ảnh đẹp! MF lại trêu chị, tuy nhiên có nuôi chút băn khoăn của chị trong lòng.
Năm 1999, MF theo học lớp thạc sỹ của chương trình SAREC, do ĐHNN Thụy điển tổ chức, khóa học có một số chương trình đi thực tế tại Việt Nam, cả lớp cùng thầy Brian Ogle, giám đốc chương trình, cùng các đại diện của SAREC và các anh chị người Việt Nam học khóa trước, đi thực tế tại Lâm Đồng. Đi ô tô từ TP HCM lên, ngang đèo Prenn, đang say sưa nói chuyện, chợt nghe tiếng anh Hảo (trường ĐHNL Thủ Đức, người tốt nghiệp khóa trước): cái nhà này có ma! Nhìn ra, máu trong người MF như đông cứng lại: chính là ngôi nhà ấy! Sao anh biết? Thì ngày xưa đi bộ đội, anh từng ở đây, đêm không thể ngủ được mặc dù súng ống đầy mình, có ai đó cứ dựng mọi người dậy, bảo đi chỗ khác ngủ! Híc, sau một hồi trấn tĩnh, MF kể lại cho mọi người nghe câu chuyện của mình, thầy Brian cứ tròn mắt: really? really? Em chẳng khẳng định đó có phải là em đã gặp ma hay không, nhưng quá tình cờ khi em ghép câu chuyện của em với những gì anh Hảo nói bây giờ!
Kết: Gọi về cho chị Lựu, chị nói: Thôi cũng may, vì mình có xin phép, nên họ chỉ làm hư cuộn phim để cứu mình khỏi bị chụp hình với ngôi nhà đóo, cũng may em ha!
Như vậy, dẫu có ma, thì ma cũng … dễ thương đấy chứ!
31/10/2010

Ban chỉ huy liên đội Đồng Tháp Mười

Thăm Đức

http://bantbe.blogspot.com/2010/10/tham-uc.html

Nhân kỷ niệm 20 năm thống nhất nước Đức, MF và Quế con ghé thăm (:)) trên đường đi Italy.

Vài tấm ảnh trong hành trình:
Ảnh 1,2,3: Di tích biên giới Đông và Tây Đức ở Thuringen


















Ảnh 4. Hai tượng sắt ở miền biên giới đang nói gì MF hổng hỉu!


Ảnh 5. Làng ở Erfurt, thủ phủ của Thuringen

Ảnh 6. Trình diễn áo cưới ở nhà thờ Erfurt (Erfurter Dom)

Ảnh 7: Đặc sản miền Thuringen

Ảnh 8: Đặc sản miền Thuringen

Ảnh 9: Bên tượng đài Goethe và Schiller



Ảnh 10: Tòa đô chính Weimar, di sản thế giới của Unesco, ở nơi từng là nền cộng hòa đầu tiên trên nước Đức: Cộng hòa Weimar






Ảnh 11. "Mèo Vạc" của Trọng và Minh1

Ảnh 12. "Mèo Vạc" của Trọng và Minh 2


Hình 13. Có giống cây táo ở Quế Lâm không?

Ảnh 14. Với em Trọng bên Bảo tàng Goethe
10.10.2010

Khi cựu chúa sơn lâm nhớ rừng

http://bantbe.blogspot.com/2009/12/khi-cuu-chua-son-lam-nho-rung.html


(Nhân ngày 22 tháng 12)
Nhớ cảnh sơn lâm bóng cả, cây già
Với tiếng gió gào ngàn, với giọng nguồn hét núi…
Đã từng những tháng ngày sống giữa đại ngàn, ngày xưa khi học bài “nhớ rừng” này của Thế Lữ, mặc kệ người ta gán cho bài thơ những ngữ nghĩa gì, MF cứ thấy dường như thiếu thiếu, không phải.
Đến khi đi cùng các anh Trỗi, MF chút ít hỉu ra mình thấy không phải cái gì. Tên mãnh thú kia không thể vừa dữ dằn vừa lãng mạn:
Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối,
Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan?...
Kế hoạch ngày mai? Đi thăm chiến khu Hòa Mỹ! Kiếm chiếc xe để cả đoàn cùng tham dự, ok. Một chuyến đi khá mỹ mãn, thăm thú chốn xưa, du ngoạn phong cảnh núi đồi, uống cà phê nơi miền sơn cước. Nơi này nơi kia, anh Trỗi KV chỉ trỏ, cánh rừng xanh cây ấy là nơi tạm đóng quân, ngọn đồi trọc kia là trận đánh nọ, bên kia là ngọn đồi “ không tên”… “A, của Bùi Ngọc Đủ!”: anh Trỗi ĐN chứng tỏ trí nhớ lịch sử tuyệt vời, nhưng, không phải, thì ra dải đất này trong cuộc chiến ấy biết bao ngọn đồi đáng nhớ được gọi là “không tên”! Rìa làng kia, con sông nọ…câu chuyện cứ thế cứ thế trải dài…ký ức, mà là ký ức thương nhớ, biết bao giờ nguôi? Cuộc chiến đó, đồng đội bạn bè đó, ngày ngày lương khô nước suối, niềm vui tuổi trẻ, sức sống mùa xuân. (Anh chỉ hồn nhiên với nỗi nhớ, các anh đâu để ý rằng các anh đã dâng hiến cho tương lai. MF xí hổ khi thấy mình sống ngay sát bên mảnh đất bao năm mà chỉ thấy nó là một dải đất núi rừng, hóa ra từng con đường mòn, từng viên sỏi đá vẫn lắng đọng trong tim người chiến sỹ…) Thấy ánh mắt anh bồi hồi hướng về những rặng rừng xa, MF đơn giản nghĩ anh chỉ đang sống với những hồi tưởng, tự thấy thấm ý rằng mình đã góp phần đáp ứng được nỗi nhớ rừng của Trỗi. Nhưng không…
Xuống làng, bảo muốn ghé một gia đình địa phương nào đó, xe đỗ đại trước một ngôi nhà, không được, họ đang ăn cơm! Mà anh muốn hỏi gì? Muốn nhờ họ ngày mai dẫn đường vào núi! Trời đất, hóa ra cả buổi hôm nay chỉ là tiền trạm, không thấm tháp gì cho nỗi nhớ đang gầm gào trong cựu chúa sơn lâm đang khao khát nhớ rừng kia.
Không như chú cọp trong vườn bách thú của Thế Lữ, nỗi nhớ của những con người từng chiến đấu cho mảnh đất này đan lồng một tình yêu trầm tư, khắc khoải. Đại ca ĐN khoái rừng, chỉ nói chuyện “phượt rừng”, nhưng Trỗi cựu chúa sơn lâm nghĩ gì, chưa ai biết ai hay!
22.12.2009
Quế MF

21 nhận xét:

VinhNQ nói...

Cách viết dung dị nhưng gây nhiều cảm xúc cho người đọc. Cảm ơn MF nhé!15:30:00 22-12-2009

KV từ hôm đi về đến giờ vẫn "cắn răng không khai". Chưa biết bao giờ mới thu xếp được ý tứ để trải ra trên trang viết?
Bài của MF cho biết "người ta làm phim thế nào".16:51:00 22-12-2009
Quế Lâm nói...

MAFIA ui , tối chủ nhật , sau khi hội QUẾ tụ tập tưng bừng , chị em muội và QUẾ đệ SB đã có cuộc giao lưu với " đội thi hành án " tại nhà đại ca ĐN . TỈ EGK9 đã tố cáo các đại ca cướp công của tỉ ấy trong vụ bắt cóc MF đấy .16:59:00 22-12-2009
Kim Loan nói...

MF thật giỏi,đúng là chúng mình cùng hoàn cảnh sống nên rất đồng cảm với nhau trong suy nghĩ nhưng MF nói ra được suy nghĩ của mình.Cảm xúc của mình cứ dâng trào theo từng câu văn của bạn.Chưa được gặp bạn nhưng sao mình thấy rất gần gũi,thân quen.....mình có nói với anh ĐN chắc đó phải là một người rất nhiệt tình,hết lòng vì bạn....Anh ĐN trả lời "đúng như vậy".Hẹn sau Tết gặp nhau ở QN nhé.18:15:00 22-12-2009

Kim Loan nói...

Đang tức anh ách vì mình là vợ công an hẳn hoi còn hắn là MF thế mà hắn dám điều tra mình.Tự nhiên có một ông bác sĩ quân y tới nhờ mình xóa mù tin học,mình liền giới thiệu mấy bài của MF.Đọc xong vị BS hỏi:Của ai? Em cũng chịu thua chỉ biết hắn là MF.Vị BS lại hỏi :Làm ở đâu? Là giáo sư của ĐHNLH.Để trả ơn xóa mù tin học vị bs liền móc điện thoại ra alu ,đúng 2 ph sau mình biết được hắn tên là gì.Phải thế chứ ha ha18:40:00 22-12-2009
Quế Lâm nói...

Mafia ui , cám ơn tỉ đã nói lên được cảm nghĩ của muội về các anh Trỗi , mà lại còn nói rất hay nữa18:56:00 22-12-2009
EGK9 nói...

Mafia ơi, hôm nay mới vào được blog để đọc bài vì hôm qua về đến nơi thì mắt nhắm tịt vì buồn ngủ quá. Đọc bài của MF đâm lo không biết viết gì để "trả nợ" đây!
Quế Lâm nói...

Bài viết của MF rất xúc động, mìn cũng hay đọc tâm sự của các trỗi, cảm dược điều họ nghĩ, không nói ra được, thế mà MF lại nói zùm được những nghĩ suy của Trỗi, của Quế...MF tuyệt zời lém!!!20:54:00 22-12-2009
Nặc danh nói...

Ký ức . Đáng để nhớ và trân trọng khi nó như một của quý trong hành trang của chúng ta . KV và ĐN nhớ rất nhiều những kỷ niệm xưa khi "phượt" , điều đó rất đáng quý . Nhưng các bạn ơi , chuyện đó đã xa rồi . Câu chuyện viết tiếp bây giờ là kiểm lâm và lâm tặc cơ . Những trái bom tấn ngày xưa không bằng những chiếc cưa máy hằng ngày hằng đêm làm tan nát rừng . Không phải nhưng khối bom mà là những chiếc cưa máy đã làm cho vị trí địa lý ngày xưa biến dạng đi để đến hôm nay chúng ta không thể nhận ra chính nơi chúng ta thân thuộc nhất . Khóc ba tiếng , cười ba tiếng ... và uống trà mạn Thái Nguyên .
Nặc danh nói...

Cảm ơn Quế MF nhiều lắm, KV.K7 đã năm bảy lần về Huế nhưng lần này mới về rừng như mong ước bấy lâu.
" Nghĩ gì, chưa ai biết ai hay " KV.K7 này còn nợ nhiều với Huế, với các đồng đồng đội không về và sáu O du kích Quảng Điền đã ngã xuống chỉ trước ngày giải phóng Huế 13 ngày.

@Kim Loan: Vị BS xóa mù tin học có phải Thủy bều? Làm sao hắn biết MF Quế là ai nhỉ? Hóa ra Thủy bều là "bố già" của các MF?22:27:00 22-12-2009
Quế Lâm nói...

@Quế Lâm: he he, đại ca ĐN âm thầm lo lắng mãi sau vụ "quốc ca", cho tới khi các Quế nhận lời giao lu đóo!
@Kim Loan: MF cũng hồi hộp chờ gặp KL mà, zưng còm thứ 2 của KL hấp dẫn wá: có zụ đó sao, có phải là bác sỹ đó đã alu cho một bác sỹ thú y ở trường MF hem? Vì hôm kia khi MF đến trường, thình lình chặn đường: "ban LL HSMN tệ wá, nó hổng mời mìn đi họp gì cả...này, có người bạn nối khố của tớ gọi điện thoại hỏi về cậu đóo..." chắc vụ tầm nã này rồi!
@Quế Lâm: thì họ nhà Quế hay suy nghĩ giỗng nhau mừ!
@EGK9: He he, tỉ nợ nhìu nữa là khác! Muội mừng tỉ đi đến nơi, về đến chốn! Muội nhận slides của tỉ rùi, coi như quà Nô-en, rất hay!22:49:00 22-12-2009
Quế Lâm nói...

Đại ca ĐN ui , muội xin mạo muội nói lên vài si nghĩ của mình về đại ca nha , níu mụi hỉu sai thì còn có cái mà sửa há
Trước hết , mụi vô cùng thích đọc các bài viết của đại ca , cũng như các bài trên UT và các comment
Nhưng , đôi chỗ đại ca muốn nói điều này , lại làm cho độc giả hiểu sang điều khác . Điển hình là vụ bắt cóc MF
Huynh , mụi mình gặp gỡ không dưới 5 lần . Đại ca có viết về 2 lần gặp (1 lần do anh Long tổ chức , 1 lần vào ngày 15-10 ), cả 2 lần , các mụi đều ngơ ngác nghĩ : sao đại ca ĐN viết trên blog không giống đại ca nói ngoài đời há ?(và có ý dè chừng đại ca )
Có lẽ vì vậy mà đại ca phải " âm thầm lo lắng mãi về vụ Quốc ca "
Cuộc giao lu vừa rùi đã giải toả hết , phải không đại ca

:-) "giải tỏa hết các vụ đã rồi. Các vụ sau giải tỏa sau :-))08:07:00 23-12-2009
Đỗ Nghĩa nói...

Bữa nay mới còm phát đầu tiên, hết "hãi hãi" rùi, tui vẫn là bạn đọc thường xuyên trang bạn Bé chớ, để biết mà nói chuyện với người ta.
-Bài của Mf viết theo cách hơi là lạ, hay quá nhưng mấy đứa tụi mình dường như vẫn đứng ngoài ông đại đội trưởng công binh này, như hôm đó chỉ có thể nói: dù mệt mỏi cỡ nào, vào đến cửa rừng là ông ấy "như mới", đó là từ mà hội nhậu chỉ mấy ông sau cơn say tỉnh hẳn lại.
-Quế ráo à, đúng là ở trên mạng với đời thường có khác nhau chứ, nhưng khg nhiều lắm đâu. Nhiều khi phải ồn ào lộn xộn cho có không khí, cho nó trẻ. Từ ngày có các Quế tham gia sôi động lên hẳn đúng không?09:27:00 23-12-2009
VinhNQ nói...

Vô blog toàn thấy "huynh" với thằng chán thấy ..."mồ". Các tỉ, các muội vô cái là không khí blog khác ngay. Nên ĐN nói chi thì nói, đừng để các tỉ, các muội "dỗi" là phiền đó he!09:40:00 23-12-2009
Nặc danh nói...

Có trai có gái mới nên xuân
Có xôi có thịt mới nên phần .
Các cụ cụ nói cấm có sai bao giờ .
Hòa Bình nói...

Hay lắm, MF!23:08:00 23-12-2009
Quế Lâm nói...

Thế mà hôm rồi chả thấy anh N viết và nói gì cả,cám ơn tỷ nha,mà sao tỷ o post nhiều ảnh lên cho mọi người không được đi xem để biết đươc nơi mà chỉ được nghe chứ chưa được tới.12:25:00 24-12-2009
Đỗ Nghĩa nói...

EGK9 và Quế ráo đọc lại bài Mf bị bắt cóc coi, miềng đọc lại thấy viết rất rõ là "một "anh tẹc" blogger đã gõ ra các thông tin..." là chỉ EGK9 đó vì chỉ có mình hắng đang ở nước ngoài, còn ở dưới rõ hơn là "vui nhất có lẽ là EGK9... người đã tìm và tổ chức buổi gặp gỡ ngày hôm nay". Miềng tâng công hắng quá trời còn chi nữa.14:01:00 24-12-2009
dathb136 nói...

Đọc bài của em mà thấy mắt cay cay.Nhớ lại những lúc đi rừng đói thèm miếng lương khô.Ở trên đảo mà thiếu muối.Kỷ niệm về những đồng đội không còn nữa mà thấy buồn.Anh KV về lại chiến trường xưa chắc càng nhớ và buồn hơn?Đầu năm anh về cửa Thuận an thấy khác xưa không nhận ra,chỉ còn bãi tha ma cũ vẫn không thay đổi là nhận ra.Cả một căn cứ Hải quân cũ đã thành bình địa trơ lại vài bức tường.12:38:00 25-12-2009