expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2018

Thương con

Đang xem lại tài liệu trên máy tính, gặp bài viết từ 7 năm trước, đưa lên đây cho con mình đọc.


Tình cờ thấy con lưu bài hát “kính cận” trên máy mẹ, lòng mẹ bỗng rưng rưng… con gái cưng của mẹ ui, mẹ sinh con ra, mẹ được một hĩm yêu thỏa nguyện vô cùng! Con xinh xắn, con ngoan ngoãn, con đáng yêu như mẹ hằng mong ước! Từ lúc mới sinh con đã ngoan như có thể, con ngủ ngoan đến nỗi mẹ lo con đói sữa, phải thức con dậy bú, vậy mà con cứ ngủ ngon lành, đêm con để mẹ ngủ như mẹ không hề có con nhỏ. Ngày ai nhìn đến là con mỉm cười, chua đầy tháng tuổi con đã biết cười, con cười thực sự chứ không phải cười “mụ dạy”, ai cũng bảo, nó mang niềm vui đến cho cả nhà! Bảo Chi, là đứa con yêu dấu của mẹ đó! Mỗi ngày lớn lên của con đều đáng yêu như thế, con vừa ngoan, vừa thông minh và không thiếu những tố chất mạnh mẽ, quyết liệt. Những ngày con còn học mẫu giáo, khi mẹ và anh con đang bồng bế con, mà mẹ đã cảm giác khi lớn lên con sẽ tự lực tốt, sẽ là điểm dựa tinh thần cho mẹ và anh! Từ bấy cho đến giờ, có những lúc mẹ đã giận con, mắng con, thậm chí có lúc đã cho con ăn roi, nhưng thực sự mẹ chưa bao giờ thấy con làm gì quá sai trái, chỉ là những thử nghiệm tuổi trẻ của con làm mẹ lo lắng! Mẹ thấy hạnh phúc vì con đã sống như mẹ mong ước: đáng yêu, mạnh mẽ và trung thực. 





Khi học lớp 3, phát hiện ra con bị cận như anh, mẹ buồn đến không ăn được. Ngày trước khi biết anh con bị cận, mẹ đã buồn và lo lắng đến nẫu ruột, ngày qua ngày rồi cũng tự an ủi mình “nó là con trai” để buộc mình phải chấp nhận sự thật. Nhưng đến lượt con gái yêu của mẹ, rồi lại phải gắn liền cặp kính trên đôi mắt trong trẻo kia, ngày lớn lên, con có buồn không… 





Ngày xưa, khi anh con về khoe với mẹ: tụi hắn gọi con là 4 mắt đó mẹ! Mà nó cười vui vẻ, làm mẹ nhẹ lòng! Rồi đến con, con chưa bao giờ phàn nàn về đôi mắt mang kính của mình, khi mới mang kính, con khoe với mẹ: bạn con nói con mang kính xinh hơn mẹ ạ! Rồi ngày vô trường điểm Nguyễn Tri Phương, con cười nhận xét: toàn bạn mang kính mẹ ạ! Lòng mẹ cứ rưng rưng, con toàn tìm cách thích nghi và vui với cặp kính của mình, dường như con còn tự hào nữa! Các con yêu dấu của mẹ, ai đó tưởng chừng như mẹ bất hạnh, nhưng mẹ cảm được cuộc đời hạnh phúc của mình khi có con trai, con gái tuyệt vời, mãn nguyện như mẹ có thể ước nguyện. Không ít gian nan vất vả, nhưng mẹ đã thành công trên chặng đường làm mẹ của mình, song song với một sự nghiệp cũng hoàn toàn đang mãn nguyện như từng ao ước. Có gì hạnh phúc hơn thế, khi mà người ta thường nói mất cái này thì được cái kia. Mà mẹ lại còn hơn thế, là cùng đồng hành với những hạnh phúc này, mẹ còn được trọn vẹn báo hiếu cho cha mẹ của mình! 

Cả một buổi chiều ngồi chờ đợi chuyến bay về tại sân bay Côn Minh, Trung Quốc, mẹ mở bài hát “kính cận” mà con đã cài vào máy mẹ, mẹ nghe mãi không chán nhưng ca từ giản dị như chúng đang hát về con của mẹ đấy thôi: 

Kunming 3.5.2011