expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 10 tháng 7, 2012

Chuyện tình từ Tây sang Đông (kỳ 4)


     Một ngày, chàng thình lình báo sẽ sang. Nàng ráo riết chuẩn bị đón chàng, mong mãi rồi chàng cũng đến, nàng nhào ra, chàng nắm tay nàng và nói: anh không sang một mình, anh đi với một người phụ nữ... Người này là bạn cũ thời sinh viên.... Bọn anh mới gặp lại... nhưng chắc sẽ chia tay nhanh chóng mà thôi... Nói như ai thường nói, đất dường như sụp đổ dưới chân nàng! Những ngôi sao lạ như đột nhiên lập lòe trước mắt nàng. Chàng với vẻ mặt trầm tĩnh, bước vào phòng nàng. Nàng lặng lẽ đến bàn thờ lấy cây nến to đẹp chàng mua tặng nàng khi chàng đến thăm nàng ở thành phố bên dòng sông Fyris . Lâu nay nàng cất nó làm kỷ niệm chứ không thắp. Nàng đưa cho chàng cái bật lửa, bảo chàng thắp lên rồi tự tắt nến đi! Với nàng, đó có nghĩa là nói với chàng rằng : chàng đã thắp lên tình yêu này, nhưng cũng chính chàng dập tắt nó! Chàng dùng 2 ngón tay bóp cho ngọn lửa tắt (làm cho bé em nhà nàng phục lăn) một cách vô thức, hình như chàng chẳng hiểu nàng định nói gì!
     Thế rồi sau đó là những chuỗi ngày vật vã của nàng. Chàng vẫn còn nhờ nàng chở lên các làng bản miền núi tìm hiểu tập quán bản làng. Nàng vui vẻ làm điều đó, nhưng đau đớn trong thẳm sâu. Sao vậy nhỉ, chàng bảo, vì không muốn dối nàng, chàng phải nói thật. Ừ mà cũng đúng thôi, làm sao chàng lại có thể không nói thật? Nhưng sao chàng lại dắt người ta tới xứ sở của nàng??? Rồi chàng ra đi, nàng sống trong một nỗi thổn thức đớn đau hoàn toàn khác biệt, chàng viết thư, nàng không muốn trả lời và tự thề với chính mình là sẽ không trả lời. Để quên chàng, nàng đốt hết ảnh, hết những gì liên quan đến kỷ niệm. Chàng cứ vẫn bền bỉ viết thư, mỗi đêm trăng tròn là chàng viết: em, hôm nay trăng tròn, anh nhớ về em... Cứ đêm trăng tròn nào cũng một thư ngắn như thế. Nàng đọc và bật khóc, sau đó nàng tự bắt mình là hễ cứ thấy tên chàng trên hộp thư là xóa, không mở đọc, để khỏi làm đau lòng mình vô ích. Hãy quên và quên! Nhưng đôi lúc không cầm lòng được, nàng lại mở thư đọc. Chàng gửi cho nàng bản nhạc: “anh xin lỗi, anh vô cùng xin lỗi” (I am sory, I am very sory...) nàng chỉ ngậm ngùi và nước mắt lại tuôn rơi! Có phải người phương Tây họ sống khác biệt như thế không nhỉ? Có phải họ chỉ đơn giản và không cần một tình yêu chân thành như thế không nhỉ? Làm sao cho mình thoát khỏi cuộc này? Một người bạn vong niên của nàng khuyên: quên hắn đi em! Đàn ông Đông Tây gì cũng một giuộc như thế cả! Chàng viết và cứ viết: em hãy trả lời, để anh biết em có còn sống hay không? ừ thì cứ cho là em chết rồi đi... 
      Và thì rồi nàng hầu như đã quên được! Những tháng rồi những năm qua đi...
     Một hôm điện thoại bàn nàng reo, nàng nhấc máy, có phải ...(gọi tên nàng) không? Tưởng một đối tác nào từ phương Tây gọi về, nàng: vâng, tôi đây ... Tôi là Reff... hôm nay hình như sinh nhật em? Hức, biết chắc là không phải sinh nhật, nhưng sau những thất vọng thư tín, chàng chơi bài điện thoại bàn cho chắc (điện thoại di động thì chắc chắn nàng không mở máy rồi), kiểm soát xem nàng có thực tình còn sống không? . Nàng nói: người ấy chết rồi, đây là một người cùng tên nhưng nằm trong xác khác!
    Một lần nàng nhận được một bưu thiếp: anh đang ở Sapa, nhìn thấy những con trâu giống như đang bè bạn với em... em hãy đến nhà hàng bánh xèo của người câm lừng danh ở ngã ba phố cổ, nhìn sau tủ lạnh, giữa vô vàn chữ viết của khách du lịch, có dòng chữ anh gọi tên em... không thắng được cám dỗ, nàng lẳng lặng qua xem! Thấy tên mình hiển hiện giữa rừng chữ ký và cảm tưởng của khách du lịch, trồng ngực nàng đập thình thịch. Hóa ra chàng đã trở lại thành phố của nàng... hóa ra có người đã đứng trong trời đất tha thiết gọi tên nàng... Nhưng rồi nàng trấn tĩnh: cố quên đi cô bé! Hãy quên...
(Còn nữa) (Bài đăng Mới hơn)

Không có nhận xét nào: