Sau đó
bạn chàng về trước, chàng ở lại, nàng chở chàng đi bằng mô tô, chàng ngồi sau
ôm lấy nàng mà nói: hôm nay anh là thằng nhỏ hạnh phúc nhất trên thế gian này!
Chàng cứ ôm riết lấy nàng, đặt môi vào sau gáy nàng, nàng rúm người lại vì
nhột, hic, các bà lớn tuổi bên đường thì quở: coi hắn ôm tề! Nàng ngượng chín
cả người mà không biết làm gì hơn là nghiến răng phóng xe chạy thật mau để
người đi đường không kịp đàm tiếu.Thế rồi chàng kể chuyện gia đình và hoàn
cảnh, gia đình li tán, bố chàng vừa mất, chàng rất buồn nên cứ muốn đi xa...
Chàng kể nhiều chuyện, vốn hiểu biết của chàng rất rộng làm nàng choáng ngợp và
ngưỡng mộ. Rồi cũng đến ngày chàng phải trở về, nàng thổn thức chia tay chàng
và sau đó là một chuỗi ngày sống như trong mộng mị. Người nàng héo mòn đi vì
chẳng ăn uống gì, hình như đây gọi là bệnh tương tư? Cũng không phải lần đầu
biết yêu, thế mà nàng yêu chàng như ở tuổi mới tròn trăng, yêu trong đau đớn và
cồn cào nhớ nhung. Nàng có cách yêu chẳng giống ai, yêu cuồng nhiệt nhưng bề
ngoài yên tĩnh, sôi sóng lòng nhưng lặng lẽ mặt hồ. Mẹ nàng thường trách: con
sửng cái gì vậy? vì nàng cứ ngơ ngơ ngác ngác. Bởi một điều nữa là nàng chẳng
thể công khai mình yêu một người phương Tây, thâm tâm nàng ám ảnh một câu thời
nhỏ nàng đọc trong tiểu thuyết (í quên, truyện ngắn của NCH) "thế là mợ nó đi Tây..."
Thế rồi nàng đi ... Tây, đất nước nàng theo học chẳng bao xa
so với xứ sở chàng, chàng được thể thường xuyên lui tới, dắt nàng đi thăm những
nơi danh tiếng và bảo tàng xứ sở, dạy cho nàng hiểu về châu Âu, nàng được
chương trình học bổng cấp ở trong một căn phòng tiêu chuẩn (như chàng nhận xét)
như là khách sạn 4 sao! Họ tung tăng cùng nhau vô siêu thị mua các thứ về bày
trò nấu nướng, chàng thỉnh thoảng trốn ra ngoài một chốc để rồi khi về là làm
mắt nàng sáng lên vì một món quà xinh xinh: cái cốc độc đáo, cái chén xinh
xinh, cây nến yêu kiều... Đôi khi chàng đưa nàng tới những hồ bơi nước ấm sang
trọng trong mùa mưa tuyết xứ Bắc Âu, nàng ngại ngùng vì những sự lóng ngóng sử
dụng các thiết bị phòng bơi, tỷ dụ như trong phòng tắm, loay hoay mãi không biết
vòi mở nước chỗ nào, nàng phải cầu cứu chàng, chàng mỉm cười nhấn nút, hóa ra
đó chỉ là một cái gờ tròn rất mỏng, màu xanh dương nhạt giữa nền tường sơn
trắng! Tuyết trắng trời, chàng cùng nàng mượn hai chiếc xe đạp, đạp loanh quanh
phố xá, khi nào lạnh quá thì vô các can-tin ca-bin ấm áp dọc đường, ngồi nhâm
nhi tách capuchino nóng hổi, tay chàng sưởi ấm những ngón tay nàng. Ríu rít bên
nhau, chàng tính trầm tĩnh, nhưng nàng thì thích bày trò trêu chọc. Thỉnh
thoảng nhờ chàng sửa bài, nhưng nàng hầu như khó mà học hành tốt trong thời
gian ấy, chàng tới hay không tới thì cũng ngày đêm quay cuồng nhớ nhung.
Mỗi tháng chàng bay qua đôi lần, nàng lần theo các chặng xe bus về thành
phố lớn đón chàng. Đứng ở nhà chờ của sân bay quốc tế mà hồi hộp, mong chờ một
bóng dáng thân yêu, mỗi khi chàng xuất hiện, không nén nổi, nàng chạy ào tới
ôm riết lấy chàng, điều này không giống tính cách vốn có của nàng, chắc
chắn nó chỉ hình thành khi xuất hiện mối giao hữu yêu đương này, trong đó nàng
bị ảnh hưởng bởi yếu tố tự nhiên của người châu Âu. Hơn nữa tâm trí nàng bị
kích động, bởi những email cứ ngày ngày hiển hiện: “trong đầu anh bây giờ chỉ
toàn là em, chỉ có em...”
Mùa đông qua đi, rồi theo đó là mùa xuân, chàng đến đưa nàng lên
Stockhom, họ cùng dạo bước qua những công viên, những cành cây khô bắt đầu đâm
chồi nảy lộc, nàng thấy mình có cái may mắn được biết thế nào là "mùa
xuân" thực sự, ở bên nước, cây cối quanh năm xanh tươi, dẫu sách vở có mô
tả mùa xuân đẹp kiểu gì cũng không hình dung được! Tiếp theo là hoa nở như một
cuộc cách mạng sắc màu bùng lên ở các góc trời, đi đâu cũng hoa bạt ngàn, hoa
từ cây lớn của cây lê cây táo, hoa từ vườn tược hay hoa dại trên khắp các cánh
đồng, trắng, hồng, vàng, tía, đỏ tươi... các gốc cột điện dọc đường nàng đi học
cũng mọc hoa tu-lip! Những con hươu rừng, thỏ hoang thỉnh thoảng vào nhảy nhót
trong sân trường. Những con chim biết là chúng được chiều
chuộng ở xứ sở này nên rợp trời kéo về ríu rít phố phường, sông bãi. Những con vịt trời
vẫn nuối tiếc những cơn ngủ một chân trên mặt băng của dòng sông Fyris. Chàng
và nàng đùa nhau tự xưng họ là những con vịt xấu xí! (ugly-duck), khi ở xa chàng gửi cho
nàng những bản nhạc của ban Beatle, làm những tháng ngày của nàng càng trở nên lấp
lánh: Here come the sun, here come the sun....
Cái bằng học của nàng kèm theo một chuỗi ngày yêu đương tươi
vui. Học xong nàng trở về...
Một ngày, chàng thình lình báo sẽ sang.
Nàng ráo riết chuẩn bị đón chàng, mong mãi rồi chàng cũng đến, nàng nhào ra,
chàng nắm tay nàng và nói: anh không sang một mình ...
(Còn nữa) (Bài đăng Mới hơn)
(Còn nữa) (Bài đăng Mới hơn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét