expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2016

Nhớ hạ

Những cơn mưa thu đến, đi, sáng sáng đi bộ, ve vẫn hát, chợt bồi hồi khi thấy cây phượng đầu cầu hoa đã vơi đi. Muộn rồi, mải mê việc này qua việc kia, ngày qua rồi không nghĩ là sẽ qua mãi mãi … thế là hạ đã ra đi. Ta đã không với hạ những trưa dài tiếng ve, những sáng rực trời phượng nở. Ta không với hạ những tiếng cười dài tươi trẻ. Mấy lần lên Sơn Thượng nhưng ngắm sen trong vô hồn. Đôi khi tiêu dao thời gian mình cho những giá trị ảo, đôi khi tiêu dao những giọt mồ hôi quí của mình để nhận lấy sự trắc ẩn về điều giáo. Những tấn trò không dành cho riêng ai, chính sa tăng là đáng trọng khi hắn đứng tên chính danh của ngạ quỷ quyền năng. Buồn, khi người cha vô cùng yêu dấu của mình bây giờ nói gì mình không hiểu hết. Buồn, khi nghe tin ông giáo lỗi lạc của mình giờ không được phép lái xe vì có vấn đề về trí nhớ. Cứ làm chi chi, quên cả tuổi tác mình, rồi chợt nhận ra trời trở mưa là mình mẩy ê ẩm. À, thời gian không bao giờ dừng lại. Dư âm còn, nhưng biết là hạ đã ra đi…

Tháng Chín 2016
Có gã sơn tăng về núi cũ ... (thơ Minh Đức Triều Tâm Ảnh)
Tình là cho không biếu không ...
Tâm tình tăng ni ...
Một mình
Bến ...
Cầu Ngói ... 
Tôi tin Đảng khi người ta mới 7 tuổi còn tôi đã 16 xuân xanh!
Đọ tuổi,.
Nuối hạ.

2 nhận xét:

TM nói...

"Nuối hạ" mà hạ vẫn đi, chỉ còn tâm trạng là thủy chung ở lại...
Man mác buồn kiểu Huế là đây!:D

Q.MF nói...

@TM: Có lẽ tại "nuối" hạ, nên hạ đi không dứt, mưa gió mấy bữa chừ lại nóng giãy đó đại ca! :D