expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 17 tháng 10, 2015

Thu về muộn

Nói muộn là bởi vì hằng năm, tháng 9 là Huế mưa ầm ào, như ngày nào ở Quế Lâm, mồng 2 tháng 9 thường làm lễ trong mưa, những bộ đồng phục thùng thình nhưng áo trắng mới tinh dành cho ngày này thường bị lem màu của những miếng giấy màu sặc sỡ trên chiếc vòng múa đồng diễn … vậy mà năm nay mấy cũng cứ thấy Huế còn nắng nóng.
Tết Độc Lập ngồi cạnh cha coi tivi, nói ba ơi, họ đang làm lễ mừng kỷ niệm ngày độc lập đó, cha xem chăm chú những màn duyệt quân hoành tráng, khen “đẹp quá, tuyệt quá”, những lời nói tỉnh táo của những ngày mê - tỉnh xen nhau, chợt Người sụt sịt, rồi nức nở … từ khi bị bạo bệnh đến nay là chẵn năm, chỉ thấy Người chảy nước mắt một lần hôm cha con hội ngộ trong cơn mê man của người. Người nghĩ gì, Người không thể nói, mình chỉ lo cơn xúc động làm tổn thương cha nên lau nước mắt cho người và làm chi phối cảm xúc của người bằng những lời bình cuộc diễu hành. Chính mình cũng nổi da gà khi những đoàn người đại diện cho các thế hệ, đặc biệt là lớp trẻ, đại diện cho các lực lượng quân dân trình diễn những bước đi dưới cờ hào hùng, những khuôn mặt sáng bừng, háo hức, hãnh diện và tràn đầy niềm tin đồng loạt ngẩng về phía khán đài, còn khán đài, trật tự hình như không so được với những đoàn quân đều tắp kia. Và ở đó, họ nghĩ gì về niềm tin trao gửi mình qua một biển ánh mắt sáng ngời hy vọng đang hướng về họ?
Tết Trung thu năm nay mình hăm hở mừng cho tụi trẻ con, vì thấy trời nắng ráo. Nhưng hình như qua mấy thu khó khăn với mưa, các đoàn lân nhí vắng bóng, chỉ những đoàn lân lớn, đầu tư hoành tráng, múa chật các ngả đường. MF mình không khoái điều này lắm, vì múa lân Huế cũng bắt đầu đi vào thực dụng, không hồn nhiên như ngày nào thấy Quế con điều hành gánh lân nhí của hắn, đánh trống đến toe tay, phải băng bó, mà thất vọng vì ít tiền để chiêu hiền đãi gánh khi “thu binh”, thấy con đau xót ruột, nói để mẹ cho ít tiền, hắn cấm cẳn “nếu cần tiền thì bọn con múa làm gì!!!”, ồ mẹ không hiểu hết thật, làm sao hiểu khi tụi hắn cả tháng trằn mình mặt mày lem luốc dán cho ra cái đầu lân lộng lẫy, rồi sau ba ngày múa là đốt rụi mất tiu, đó là một cái luật tâm linh mà tụi nhí tuân thủ hoàn hảo.
Quế MH ra Huế, một bất ngờ vì chưa bao giờ biết hắn chính hiệu là gái Huế! Đi tìm nhau, cũng vướng phải những đoàn lân đông đúc, hắn bận rộn với bà con, anh em, họ bố trí lịch chăm sóc hắn chật cả thời gian ngắn ngủi hắn dành cho Huế. Gặp nhau cà-phê chỉ phút chốc, nhưng sao thấy lòng ấm áp được ngồi với bạn nơi xứ sở của mình.
Và tháng Mười, tháng đẹp nhất trong lòng mình, lại đang về. Đẹp không chỉ bởi thu, mà bởi cha mình, con mình đều là những người của tháng Mười căng mọng yêu thương. “Ngày mai sinh nhật ông” cu anh nhắc phát làm mình giật nảy mình. Bận rộn ngày đêm với người, mình quên phắt, nhưng cháu ngoại ông, đứa cháu ông nâng niu trên vai bước theo đoàn lân trọn đêm trên các phố phường ngày xưa, đứa cháu ông kiên trì khép đôi chân hiếu động của hắn thời mới đi học, ngồi tập cho đọc Tam Tự Kinh … đang về phép thăm ông và thao tác cho luận án tốt nghiệp, nhớ! Trong hắn đang hình thành rõ rệt những suy tư của một nhà nghiên cứu, một tầm vóc của một nhà kiến trúc, nhưng chưa biến đi sự con trẻ của đàn đúm bạn bè, sự hờn dỗi cáu bẳn và sự đang đêm đòi mẹ chiên cơm. Hắn đang phân tích sự hình thành của các kiểu thành trì trong lịch sử Âu Á và giải trí bằng … truyện tranh Conan…
Làm chi để mừng sinh nhật cha? Mới ngày này năm ngoái, mẹ con đưa ông đi ăn nhà hàng vui vẻ, cắm hoa thật đẹp trên bàn, bây giờ những việc này không hiệu quả nữa. Quyết định báo trước anh y tá, ngày mai đến sớm chút, cả nhà … lên xe đi dạo. Ba vui vẻ nói cười suốt chặng đường, một sáng thu trời trong veo và chang chang nắng, người quở: nắng ghê gớm hè! Một câu nói thậm thông thường, nhưng sao mình thấy vui, vì cha có được những cơn tỉnh táo và sảng khoái.
Hôm nay là sinh nhật Quế con (cu Bim trắng tai đen), hắn đã bay sang bên kia rồi, mỗi khi hắn báo tin về phép, bạn bè hắn đùa: làng xóm đang yên ổn, xin con … bây giờ vắng hắn, lòng mẹ cứ chùng xuống, vài bữa nữa con em hắn, thiên thần của mẹ, lại cũng sẽ đi …

(còn nữa)

6 nhận xét:

HHP nói...

Muộn nhưng đầy hạnh phúc và xen lẫn tự hào là nhớt rùi ,MF ơi !

Q.MF nói...

@HHP: Hồi nào tới giờ MF cứ lấy vất vả làm hạnh phúc vậy đó HHP. NHững điều mình ước thường 3 chìm bảy nổi, nhưng rồi cũng đến bến bờ...

QMH nói...

Hôm nay bạn ghé nhà, nghe bạn nói nên mở blog của bạn ra, đọc đôi dòng bạn viết về mình mà thấy ấm áp quá. Bạn cũng ko biết 17-10 là ngày sinh của mình (ồ, nếu bạn chơi FB thì bạn sẽ thấy ngày hôm đó trên tường nhà mình đầy nhóc những lời chúc mừng sinh nhật). Mình cũng đã âm mưu ra Huế sẽ đến nhà bạn thăm phụ huynh của bạn, nhưng mình hiểu ý bạn nên 2 đứa chỉ ngồi với nhau bên bờ sông Hương...khuya rồi mà vẫn chưa hết chuyện. Hôm nay cũng thế, vẫn còn bao chuyện chưa kịp nói mà đã phải chia tay bạn rồi, chả dám níu kéo vì sợ kẹt xe trên đường ra sân bay. Thôi lại hẹn nhau lần khác nhé! Bạn biết nhà mình rồi, vô SG lại đến nha bạn!

Q.MF nói...

@QMH: À, đó là tội không chịu "chơi" facebook! Nên không biết SN bạn mình mà chúc mừng! Bữa nay thì nhớ rồi nha!

QMH nói...

Hôm ở Huế bạn có nói sẽ chơi FB mà. Vậy khi nào sẽ khởi động đây? Nickname trên FB của tớ là Gà Mẹ nhé! Thêm địa chỉ email cho chắc ăn nè: gateen57@yahoo.com.vn

Q.MF nói...

@QMH: sẽ, ấy là ít nữa khi thời gian cho phép MF, đi tìm bạn đầu tiên sẽ là Gà Mẹ! :D