expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 10 tháng 3, 2012

Những cây bút chì xanh đỏ ở trường HSMN

MF với cô Mỵ tại dịp gặp mặt thầy trò 40 năm HSMN Quế Lâm tại Đà Nẵng


Ngày 14 tháng 11 năm nay, nhân dịp 50 năm ngày thành lập trường HSMN, chúng tôi, những thầy trò đã sống dưới mái trường chung lịch sử ấy, một lần nữa ơn Đảng và Chính phủ, cho chúng tôi được những ngày tràn ngập yêu thương sau 30 năm trời xa cách.  Tôi viết là “đã sống”, thay vì viết là “đã dạy và học”, vì thầy trò chúng tôi đã sống như trong một gia đình có đầy đủ cha, mẹ, anh, chị, em. Tôi xin dâng bài viết này lên các thầy, cô, má - những người không chỉ dạy mà còn nuôi chúng tôi nên người. Những người thầy không gọi chúng tôi là “em” như những học trò thông thường, mà chúng tôi gọi thầy cô má và xưng “con’, xưng“cháu”, và thầy cô má gọi chúng tôi là “cháu”, là “con”. Những người không ngày ngày từ gia đình đem sách vở tới trường để dạy chúng tôi, mà sáng dạy chữ, chiều dạy chơi, tối kể chuyện và ru ngủ, rồi sáng dậy lại chăn từng đứa ra tập thể dục! Đứa nào ăn không hết bát: lo, đứa nào ngồi gác chân lên ghế: mắng, đứa nào đến giờ ngủ trưa không thấy: đi tìm!
Chúng tôi chỉ muốn gặp lại thầy để nắm tay thầy mà hỏi: chúng con đã học hành, nhưng cũng đã hư đốn lắm phải không thầy? Chúng con nghịch ngợm, chúng con đánh lộn, chúng con trốn ngủ trưa, chúng con đùa giỡn suốt ngày nhưng chúng con thầm biết thỉnh thoảng thầy cô má có những giây phút riêng tư rất nhỏ để nhớ về gia đình, nhớ về những đứa con đẻ nơi xa xôi, tận miền Nam hay Thái bình, Hải Phòng, hay Nam Hà, Quảng ninh. Chúng con biết câu khẩu hiệu mà thầy cô má thực hiện như một thiên chức chứ không phải là một nhiệm vụ “Tất cả vì học sinh Miền Nam thân yêu!”, chúng con biết có người đã dành trọn cuộc đời riêng cho HSMN, khi trường giải tán, về lại quê hương sống một mình để rồi thỉnh thoảng lại mong nhớ lũ học trò xưa!
Năm 1966, những ngày đầu tiên tôi trở thành một HSMN, lớp một, trường HSMN số 11, ở khu sơ tán Móng Cái, Quảng Ninh. Thầy chủ nhiệm của lớp lúc ấy là một thầy giáo chỉ khoảng 20 tuổi, tên là Mừng. Tôi mới từ Miền Nam ra, rất bé và hay ốm yếu, một ngày tôi bị sốt rất nặng, không đến lớp được, sau khi dạy trên lớp về, không biết kiếm đâu ra một ly chè đậu, thầy bón cho tôi ăn. Sốt cao, tôi không thể nào nuốt được, thầy kiên nhẫn giỗ tôi: “ Cháu ăn đi rồi thầy cho quà” thầy đưa cho tôi một cây bút chì xanh đỏ mới tinh, tôi nắm cây bút trong tay nhưng vẫn không nuốt được. Thầy một tay bế tôi, một tay bưng ly chè, đưa tôi đến bệnh xá, vừa đi vừa dỗ ăn. Mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa biết được thầy đang ở đâu nhưng hình ảnh này đã theo tôi suốt cuộc đời, vì những cử chỉ yêu thương vụng về của thầy đã làm tôi không quá nhớ mẹ khi đau ốm.
Từ lớp hai, chúng tôi có thầy chủ nhiệm mới ở khu sơ tán Đoan Tĩnh: Thầy Trường. Khi ấy tôi học giỏi, nên có một lần thầy đi phố về, thầy nói với cả lớp: Kim Thanh học rất giỏi nên thầy thưởng cho một món quà, nếu các cháu đều học giỏi, thầy sẽ cho quà! Đó là phần thưởng đột xuất chứ không nhân dịp tổng kết gì cả, thầy làm vậy để động viên cả lớp học, và tôi được một cây bút chì xanh đỏ hai đầu (lại bút chì xanh đỏ, nhưng đối với chúng tôi thời ấy, bút chì xanh đỏ là món quà đặc biệt lắm!). Thầy dạy nhiều môn như những thầy cô cấp một khác, nhưng môn gì thầy dạy cũng hay, dường như thầy thổi hồn vào tất cả các bài giảng. Có hai lần thầy giận chúng tôi: Khi còn ở Móng cái, một ngày thầy và má Sáu về trường (trụ sở chung của trường) họp về muộn, chúng tôi mong thầy và má quá, kéo nhau ra ngoài đường cái ô tô chạy đứng chờ, gần chạng vạng tối, chúng tôi hè nhau lấy đá sỏi họ đang làm đường quẹt toé lửa chơi, thầy và má về thấy vậy hốt hoảng, đưa chúng tôi về và sau đó không nói một lời. Chúng tôi len lén leo lên sạp nằm cả lũ.
Lần thứ hai, khi ở  trường Nguyễn Văn Bé, Quế Lâm, Trung Quốc, hàng tuần thầy đưa chúng tôi đi bơi sông ở một khúc sông rất đẹp, một lần mải đùa nghịch quá, chúng tôi bơi quá vùng an toàn. Sau đó, đến ngày đi bơi, chúng tôi đến thập thò nơi cửa phòng thầy, thầy bảo "rắn mặt lắm, thầy không cho đi đâu", đó là hình phạt lớn, vì chúng tôi rất thích được đi bơi!
Tôi từng chứng kiến một lần khóc của cô Mỵ, cô giáo phụ trách lớp khi chúng tôi học lớp ba, cô kéo tôi ra góc vườn trường và khóc nức nở, tôi không hiểu gì, lúc nguôi ngoai, cô nắm tay tôi vuốt ve và nói “Cô buồn thằng Tăng Kim quá, dạo này sao nó không nghe lời cô, quậy phá, học hành sút kém. Nhưng cháu đừng nói gì với chúng nó là cô khóc nhé!” Cô Mỵ lúc ấy cũng trẻ lắm, cô chưa có gia đình, xinh và hiền như tên của cô! Tôi muốn nhắn về các bạn tôi: nếu các bạn biết thầy cô đã từng khóc cho mình như thế!
Còn má Sáu, một hôm bọn con trai trong lớp đánh nhau, can mãi không được, má vừa khóc vừa dập ngửa đầu và tường: “ chúng mày có muốn má chết khô..ô..ng… hả!” Bọn con trai lập tức nín khe, sau đó, bọn con trai rất ít khi đánh nhau.
Tôi không biết có ai thưởng cho họ những phần thưởng nào cho sự nghiệp giáo dục hay không, nhưng những người thầy ở trường HSMN nào của chúng tôi cũng sống với các học trò mình như thế!
                                                          Huế 26 tháng 11 năm 2004

21 nhận xét:

N.H.QUE nói...

Nhờ bài ni mà tỉ muội mình kết giao ha . Để muội rinh phần " tám " hồi nớ qua đây , coi như làm lưu niệm nha .

Q.MF nói...

@Ráo: hay wá, muội làm đi!

Quế Lâm nói...

chị Kim Thanh thân mến , tình cờ đọc được bài " những cây bút chì xanh
đỏ " của chị , em lại tìm về được một kỷ niệm của thời xa xưa mà rất
gần gũi . Chị có nhớ lúc đó chị học lớp 2 thì có một lớp 1 cũng ở chỗ
đó không ?Thầy Mừng dạy lớp em đó . Em nhớ là bọn em gọi nơi đó là Cồn
Cỏ , lúc đó bé quá nên không biết nơi đó là nơi nào , nhờ chị mà em
biết tên thật của nơi chúng ta ở .Sau khi trại NĐMN sơ tán ở Lạng Sơn
về thì em về Hà Nội , đến cuối tháng 12/1966 em mới vô lại trường 11.
Lớp chị hình như có anh tên là Hùng là lớp trưởng ,lúc cô giáo dắt em
qua trường vì bé quá nên có dặn anh Hùng xuống chơi với em để em khỏi
khóc nhè vì nhớ nhà .Qua tháng 2 thì chị em mình từ biệt Móng Cái đi
bộ qua cầu Bắc Luân đề sang TQ .Thời gian lâu quá nên không biết em
nhớ có chính xác không .Mong nhận tin chị
N.H.QUẾ

Quế Lâm nói...

Nhung dieu em noi deu dung ca, chi cung khong biet thay Mung gio o
dau, nhung cu nho mai cai ky niem mot thoi ay.
Q.MF

Quế Lâm nói...

chị Thanh bây giờ ở đâu , làm gì ? Lúc ở QL chị học lớp với ai thế ?
N.H.QUẾ

Quế Lâm nói...

Em là ai vậy? Lúc ở khu sơ tán Đoan Tĩnh, chỗ chúng ta được đặt tên là
Cồn cỏ, năm ở đó mình đã được tặng huy hiệu "dũng sỹ diệt Mỹ", mặc dù
mình chẳng diệt thằng Mỹ nào (:, chỉ vì điểm học cao nhất khu sơ tán
thôi!
Còn anh Hùng lớp trưởng lớp chị có biệt danh là Hùng "đen".
Thời ở Móng Cái có quá nhiều kỷ niệm phải không em, mình chỉ muốn viết
thật nhiều về cái thời này và Quế Lâm mà chưa có điều kiện.
Chúc mừng Năm Mới!
Chi Thanh

Quế Lâm nói...

em là NGUYỆT HỒNG hiện ở TPHCM , chị có nhớ em không ?

Quế Lâm nói...

Chị nhớ Hồng mà, vì em về khu sơ tán Đoan Tĩnh cùng lúc với anh Đào
Công Chiến lớp chị, đúng không? Chị còn nhớ lúc em mới đến, nói giọng
Bắc, chỉ con gà hỏi "con này là con gì?" làm bọn lớp chị cứ cười mãi!
Khi ở Quế Lâm chị vẫn học lớp A, anh Hùng lớp trưởng!
Chị hiện nay ở Huế, chị dạy tại trường Đại học Nông Lâm Huế. Còn em
hiện làm gì? Vừa rồi chị vừa mới vào TP HCM, có gặp vợ chồng Nghiêm
Tuyết, chị Kim Chi và anh Xuân Hùng!

Quế Lâm nói...

anh Hùng lớp trưởng cũ của chị hiện ở đâu vậy ? Hội QL ở chỗ chị có
đông không , không biết có ai cùng khối với bọn em không nhỉ ?

Quế Lâm nói...

Chị chưa hề gặp lại anh Hùng nên ko biết hiện anh ấy ở đâu. Ở Huế hội
Quế Lâm cũng nhiều nhưng hoạt động rời rạc, hình như ko co ai lớp em,
chỉ có lớp chị và dưới em như Lan B, Toàn, Hồ Xuân Nga...

Quế Lâm nói...

đúng đấy chị , em bây giờ vẫn giọng Bắc rặt , chị nhớ tốt thật làm em
cười đã thôi .Em dạy hoá PTTH .Mai là ngày đầu tiên đi dạy của năm mới
đó chị .Khi nào chị vô SG gọi em nhé vì em ở gần nhà anh Nghiêm chị
Tuyết lắm .Hẹn gặp lại chị ngày mai .Em chào chị

Quế Lâm nói...

U, hen gap em!

N.H.QUE nói...

He he , tỉ thấy chưa , chưa gặp , mới thấy kỷ niệm hơi giống thui là đã tám mát trời rùi . Hôm đó là ngày 1/2/2009 . Muội xem lại vẫn cười maĩ .

Q.MF nói...

@Ráo: Muội thấy hơi giống, chứ MF thì nhớ N.H đúng chóc! Còn nhớ kỹ áo trắng cổ lá sen, quần hồng điệu đàng nữa kìa! 45 năm chẵn rùi đóo!

AMk3 nói...

@Mafia,NH: Hai chi em tim thay nhau vui hi? Tien day anh cung nho lai ky niem voi bai viet nay cua Mafia. So la sau khi tao Blog bantruongbe thi bi vi khong co nguoi quan tri, chi Nguyen thi nhat dinh khong chiu lam. Vay la phai tim nguoi la hsmn de giao lai quyen tong quan. Amh vao trang web HSMN va doc duoc bai nay, co ten tac gia va quan trong hon la co ca email nua. Anh lieu.mang gui thu lien he moi tham gia blog bantbe - am muu neu ok se moi lam admin luon. Ket qua the nao Mafia biet rui, a Troi nay co ve khong co duyen lam n:) May sau may co be NH chiu tham gia lam blog bantbe no tung thanh Cho Que dong vui nhu ngay nay.

AMk3 nói...

Xin loi vi xai cai Tablet khong dau - lai kem nhay nen da post thanh 2 lan cai com tren. Mafia xoa giup bot nhe.

Q.MF nói...

@AMk3: đại ca ui, bi giờ đại ca nhắc muội mới nhớ hình như có chiện đó, mà không nhớ muội đã nói sao với anh (hy vọng không hư hỗn gì, he he)

N.H.QUE nói...

MAMA ĐTQ ui , lúc ĐTQ mời thì không biết MF nói răng . Khi muội năn nỉ mời thì MF " chảnh " lắm , hổng chiụ zô lại còn hù dọa muội đủ kiểu . Sau có lẽ thấy tội nghịp muội quá nên mới chiụ nhào zô đó .

Q.MF nói...

@Ráo: hic hic

ngoc nói...

Mình ko cầm được nước mắt vì xúc động!

Q.MF nói...

@Ngoc: Cám ơn Ngọc đã ghé thăm và cảm bài viết của MF. Chắc chắn Ngọc phải là HSMN!