Thế rồi 5 năm sau, một ngày đang ngồi trước máy
tính, nàng giật bắn mình vì chàng đột ngột xuất hiện sau lưng, với một lá thư
trong tay, chàng nói phòng trường hợp không có nàng là chàng đút thư qua khe cửa.
Chàng mời nàng đi ăn. Quá bất ngờ, nàng muốn từ chối, chàng nói tùy em thôi,
nhưng anh chỉ cần ngồi với em một lúc rồi anh đi ra Hà Nội ngay. Nàng nghĩ thế
thôi, đi một lúc cũng được, dẫu sao chàng cũng từ quá xa mà tới, nỡ nào. Sau
đó, thấy chàng chẳng đi mà loanh quanh lại thêm 2 ngày nữa, nàng cũng bố trí một
bữa mời cơm chàng ở quán như khách, nhưng nàng tránh không gặp nhiều. Ngày ra
đi, trên tàu chàng nhắn tin về: anh đi mà gặp rắc rối (trouble), nàng giật
mình: bị chi vậy? Là vì em đó! Vì em sao, em hy vọng không làm gì ảnh hưởng đến
anh chứ? Không không, chỉ là vì anh nhớ em... Lại những giọt nước mắt lã chã,
và nàng lại nghiến răng không trả lời. Đến cuối năm, chàng nhắn tin rủ nàng đi
du lịch Trung Quốc, nàng từ chối, một phần vì kẹt công việc, một phần vì sự việc
trớ trêu kia cứ trở về trong tâm thức.
Đến Nô en năm 2009, chàng sang cùng với đứa con
trai, nói nàng ra với chàng một chút, 3 ngày thôi cũng được, cho con chàng được
đi chơi... có lẽ chàng biết việc bọn trẻ con sẽ dễ làm mủi lòng nàng, thế là
chàng thắng cuộc!
(Còn nữa) (Bài đăng Mới hơn)
3 nhận xét:
Ly kỳ, bí hiểm như giới mafia!
TM
Chị viết hay quá , nhưng ngắn tủn , coi không đã
@TM: MF viết tường truyện mà đại ca, hổng ngờ mọi người lại thấy li kỳ, bí hỉm! hic
@Ráo em: Thì muội nối nó lại cho dài : ) mà MF nói là còn nữa mừ!
Đăng nhận xét