Riết rồi MF cũng mò ra cái thùng đựng táo
nằm trong góc, bằng vào “xúc tu và khứu giác”. Lấy được ít táo, MF ôm trong tay
đưa ra cửa sổ (chơ không phải bỏ trong áo nha XH), thấy dưới ánh trăng Mu-Nich
như một bóng đen khổng lồ với đôi mắt nhiều lòng trắng, lừng lững đứng dạng
chân, hai tay giơ cái túi đen to bự chang ra hứng táo, MF hơi rùng mình. Hắn quát nhỏ: lấy nhanh lên, gì mà ít
thế! MF quay vào, lấy được 2, 3 chuyến gì đó thì Mu-Nich báo: có động! Chúng
mày ở yên trong đó! Nhìn ra ngoài, thấy Mu-Nich và bọn nó biến hết, MF run. Có
người đi ra vườn, dưới ánh trăng, MF nhận ra một cô giáo trường VTS ra đi tiểu
dưới gốc cây bưởi. MF nín thở, bỗng nghe bịch bịch nơi cửa gỗ, hình như KC làm
rơi gì đó. Cô giáo đứng dậy đi tới, cô ghé mắt qua cửa sổ, tim MF như ngừng
đập! Một lúc cô nói nhỏ: chuột gì mà lắm thế! Rồi cô đi vào! Hú hồn! Thở phào.
Chắc là cô giáo trực, chứ tất cả mọi người vẫn đang trên sân trường chơi Trung
Thu. Ra thôi! KC khẽ hối. KC trèo ra trước, MF loay hoay vì cái cửa gỗ chỉ có
mấy cái gờ mỏng, các Quế cứ tưởng tượng làm sao trèo? Nhưng trong những phút
sống còn người ta thường nảy sinh được các giải pháp tự vệ, xoay xở một hồi rồi
MF cũng trèo ra được. Munich và bọn kia hân hoan đến đón 2 “người hùng”, khi ra
đứng dưới ánh trăng, thấy áo đông xuân trắng của KC trước bụng ướt nhẹp, hỏi
sao zậy? Nói: khi tìm táo, tao rờ trúng rổ trứng, tao bỏ áo vào quần, nhét mấy
quả vào trong áo, khi cô giáo tới là tao đang trèo giữa chừng cửa, tao phải ép
bụng bám chặt vào cửa cho khỏi bị tuột xuống. Trứng vỡ hết!
Cái gờ cửa ấy mà hắn
tồn tại giữa chừng được trong khoảng thời gian đầy căng thẳng í, thật siêu
đẳng! Thôi, về. Cả bọn lại dưới trăng rồng rắn, không phải về sân vận động phá
cỗ, mà về phòng Mu-Nich. Hắn đổ táo vào thau men, cả bọn ngồi xì xụp gặm. Không
hiểu sao không thấy đứa nào băn khoăn là tại sao không ăn đủ thứ trong bàn cỗ
ngoài sân kia mà lại ngồi gặm mấy quả táo xanh này? Nhưng hình như là đứa nào
cũng thấy tự hào là mình đã thực hiện được một phi vụ mạo hiểm trót lọt.
Xong về ngủ, ngày hôm
sau nghe thấy mấy má chào xáo chuyện hôm qua nhóm Mu- Ních đột nhập nhà kho Võ
Thị Sáu. Tại sao các má bít? Tìm hiểu thì hóa ra sáng hôm đó, khoản táo hôm qua
ăn chưa hết, Mu-Ních đem ra mời các má bảo mẫu! Hic, hết chiện để nói.
Năm đó MF vẫn được nhận bằng khen học sinh
xuất sắc, nhưng bị cắt “Cháu ngoan Bác Hồ”, với lí do lãng xẹt: “chơi với
Mu-Ních”.
Và từ đó câu ca truyền miệng nổi tiếng ở QL về
các “chiến tướng” (gọi theo kiểu XH) có thêm "thứ" bốn:
“Nhất Mu-Ních, nhì KC, ba Hòa “dài”, thứ bốn (hic) T Nữ”.
Mặc dù, (như các Quế đã bít), Đại hội Liên Đội
Đồng Tháp Mười năm í vẫn bầu MF làm Phó Liên Đội trưởng! J
Mấy tờ giấy khen ni cốt làm chứng cho mấy câu cuối của câu chuyện.
MF không giữ mấy tờ giấy khen ni từ Quế Lâm. Khi về gặp lại ba mẹ từ miền Nam ra, lục đồ trong hòm sắt thay vì cái va-li, MF tìm được mấy tờ ni. Rồi giữ riết tới chừ. Cũng thấy lạ là: Hồi ấy MF không hề có một tin tức nào của ba mẹ, thấy các Quế khác lâu lâu nhận tin đau đớn từ miền Nam, MF cũng chẳng biết ba mẹ mình mất hay còn nữa. Vậy mà không hiểu sao nhà trường lại gửi giấy khen này về được tận tay cho Phụ Huynh, thế mới tài tình.
Hết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét