expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

HẬU PHI VỤ ĐỘT NHẬP NHÀ KHO ĐÊM TRUNG THU (luận chuyện)

Nhân comment của các blogger các còm sĩ, MF luận một chút về “phi vụ đột nhập nhà kho đêm Trung Thu” …
Vì sao Munic nổi tiếng: vì chị da đen, chị nghịch ngợm, nhưng trong chị có một trái tim đằm thắm. Thật ra chỉ thời gian đầu đó chưa quen lắm, MF sờ sợ bà chị. Nhưng khi thân lâu rồi thấy thương. Các Quế thấy Mu-Nich chỉ đạo: chỉ lấy táo! Trong khi trong kho rất nhiều thứ, kể cả bưởi, hồng. Chứng tỏ sự tinh nghịch của chị. Chưa kể sáng hôm sau còn đem táo đi mời các má ăn! Khi ấy MF nghe lời, chỉ lấy táo. Khi ra thấy KC lấy trứng, cứ thấy buồn cười, tỉ KC này còn nghịch quái hơn nữa. Lại không hiểu sao lúc ấy MF vẫn tiếp táo ra cho Mu-Nich bằng đường cửa sổ, mà KC lại leo lên cửa gỗ, để phải chịu cảnh ép mình vào giữa chừng cửa, MF không biết tỉ ấy có đem táo ra không, vì khi ra đã thấy nàng đứng trong hàng ngũ với cái áo ướt rùi, nhưng bằng vào mấy tiếng bịch bịch khi cô giáo nghiêng nghé vào nhà kho, đoán là với tư duy sáng tạo, nàng lấy cả táo vào trứng đầy bụng áo xong rồi định trèo thoát ra luôn thì phải, chắc lại phải kiểm tra lại ký ức tướng nữ tài ba xinh đẹp này. Nhưng nghĩ lại, Mu-Nich nghịch phá chỉ cho vui, thừa biết lúc mọi người mắc ăn cỗ thì quậy dễ, lại còn biết điều nghiên trước mục tiêu, biết chỗ nào có thể trèo vào, trèo ra được, biết kho có những gì, rất là mưu lược, nhưng chỉ chơi cho thỏa tính nghịch ngợm, chứ chả phải thèm khát gì. Các Quế có nhớ là Munic hay được phát quà nhiều hơn các Quế, ta ăn một cái bánh bao thì tỉ ấy được 2, tỉ ấy ăn một cái no rồi còn một cái hoặc bẻ cho đứa khác hoặc vừa ăn vừa lấy ruột bánh nặn hình con giống chơi, kẹo thì cứ một thố men (mà phát trước mặt các Quế nhí mới ức chứ), tỉ ấy đem về nhà để kêu tụi “em nuôi” tới ăn!
Ai cũng để ý đến chị, nhưng ít ai thương chị vì chị quá nghịch ngợm, khác người. MF biết có một anh lớp trên vì bị cắp đôi với chị nên ghét chị, thấy chị đâu là oánh. Nhưng nếu thân chị, thì lại thấy chị rất tình cảm, không khác gì chi Irene đâu. Khi xa MF, chị khóc tù tù theo kiểu trẻ con. Rồi về VN chị thường xuyên viết thư, chị viết thư hay lắm, MF nhớ đến khi về Đông Triều MF còn nhận được một lá thư dài của chị viết bằng mực tím, tiếc rằng tuổi trẻ dại dột đã không giữ được bức thư này. Văn chương chị rất tuyệt, như MF nói, hay hơn rất nhiều người Việt viết. Sau đó cũng không nhớ vì sao mất liên lạc, có thể chị đi sớm, hoặc do MF về Nam trước, cuộc sống đận ấy xáo động quá, không nhớ hết được.
Nhưng cũng thấy được rằng, thầy cô má răn đe, nhưng cũng chiều chúng ta lắm, MF chỉ thấy bị cắt “cháu ngoan Bác Hồ”, chứ không bị gọi đến la mắng hò hét gì cả. Và cũng để các cháu tiến bộ, không định kiến mà làm thui chột sự ham học của trò (thật ra MF có ham học gì đâu, chỉ có lúc ấy thấy học sao cũng dễ, nên có thời gian là ... đi quậy, cấp I cũng có đứng nhà thầy Tường hiệu trưởng vài lần (chưa hề bị thầy Trường chủ nhiệm phạt nhé, thầy chỉ thỉnh thoảng thấy MF đi ngang qua thì mắng: mày dạo này hư lắm! Nhớ lại thương thầy ghê), cấp 2 thì đứng hành lang hoặc ngồi kho cuốc xẻng thường xuyên hơn (xem còm thứ 20 trong bài này là còm của MF :) :)). 
Chiêu này của thầy cô má, sau này làm sư phạm ở phổ thông, MF cũng áp dụng (he he), bởi vậy trò của MF từ 33 năm trước đến giờ, từ khi chúng mới ra trường còn mỗi đứa mỗi phách, thì cũng đã không ngưng nghỉ tìm về cô giáo cũ, cho đến khi chúng đủ trưởng thành, tụ họp nhau lại, thì cứ một năm 2 lần đày đọa cô họp đi mặt, chưa kể đi ngang nhà, rảnh là vô ngồi dầm dề đến nóng ruột. 
Nói như đại ca Trỗi TM, cái nghịch nó phát tiết hết rồi, sau lớn lên không nghịch nữa, cũng có lý, bởi vậy chừ bọn Quế nói MF hiền, nhưng thực ra thời ấy MF cũng hiền mà, chỉ có nghịch mà mình không ý thức là mình nghịch, cứ chơi hồn nhiên vậy thôi, kể cả khi đã lên cấp II, nên thầy cô má khen cũng nhiều, mà chê cũng lắm, thi gì cũng hay đoạt giải (toán, văn, bơi, bóng bàn, sáng tác truyện, làm thơ “20-11 đến rồi…” MF có giải tuốt (bọn Quế gái còn nhờ MF sáng tác giùm thơ báo tường, vì thầy cô bắt đứa nào cũng phải nộp, MF làm cho một loạt rồi chia mỗi tên mỗi khúc thơ con cóc, tương tự nhau! He he), khi còn ở Móng Cái, nhớ là không hiểu sao mới lớp 2 mà đã cùng một số bạn và anh chị khác được thầy dắt bộ lội đồi núi đi thi học sinh giỏi toán toàn miền Bắc (vụ ni hổng có đạt giải nèo), nhưng phi vụ hoang nghịch nào của tụi con gái cũng có mặt, trốn ngủ trèo núi bắt châu chấu, nhổ cây hẹ núi về muối, hái trái vườn bách thảo, hái đào non giữa đêm trên đồi đào, vặt ớt ngoài đồng ... là chiện thông thường! Còn được hội Huỳnh Hương, Tăng Kim, KC, Bình "lột" cù tham gia luyện võ nữa.
Tụi lớp HHQ nó còn nhớ MF là người chị học giỏi, gương mẫu là vì năm lớp 4 MF được phân công phụ trách lớp chúng nó, cứ trưa là đeo khăn quàng đỏ, trịnh trọng xuống kể chuyện ru chúng nó ngủ, “bà chị lớp 4” mê Truyện Cổ tích An-Đec-Xen và truyện Cổ Grim, nên cứ mỗi trưa nhớ mỗi chuyện đem tới âm mưu lừa chúng nó ngủ, ai ngờ ru mà chúng nó đâu có ngủ, mấy cái đầu đen cứ ngóc lên đòi kể nữa! Chúng không thể nào biết được bà chị “gương mẫu” kia là một trong những nhân vật chính của “phi vụ đột nhập nhà kho đêm trung thu”, cho tới chừ mới ngã ngửa, he he. Hè rồi đi Châu Âu, MF đã thực hiện được một mơ ước của mình, đến thăm quê hương nhà văn An-Đec-Xen! Về định kể các Quế nghe mà chưa rảnh đến!

4 nhận xét:

HHP nói...

Ông bà ta nói ,trẻ con phải vừa học vừa chơi mới thông minh /hoạt bát được.Mà ngẫm lại ,bác nào nghịch nhiều ,sau này quản lý công ty mà điều tra các lỗi vi phạm rất nhạy và giải quyết rất có lý có tình,kể cả pha chút anh chị nữa .

Q.MF nói...

@HHP: MF thì nỏ làm quản lý (ngang trưởng bộ môn là hết đát), zưng mà có ứng dụng trong "quản lý" học trò, năm 1980 MF mới ra trường dạy cấp III, làm chủ nhiệm một lớp 10 có 61 trò, trong đó 80% là con trai "xóm" Tây Linh Huế, lớp toàn bị nêu tên trước trường vì ba phi vụ đánh lộn, trong đó có một tên, mặt mày trắng trẻo, môi đỏ hồng, nhưng dáng đi cao lớn khệnh khạng hơn mấy nhóc khác. Hắn như dạng "làm tướng" thời Quế, đứa nào có chuyện gì với đứa lớp khác, méc hắn, là hắn "tổ chức" "trị". Mà hắn chỉ huy "quân" đánh, chứ hắn thọc tay túi quần đứng ngoài quan sát. Trong lớp mấy đứa cán bộ lớp mà tố chuyện hắn là hắn mới oánh trực tiếp "tụi mách lẻo"! Hic, một hôm, MF cú quá, kêu hắn nói: chiều nay tìm một chỗ, cô với em oánh nhau một trận, cho đã gan đánh lộn của em nha! Hắn đứng cúi đầu di di chân xuống đất: "em không đánh con gái!"... chiện nì hình như MF có kể trên trang Quế rùi, sau vì điều kiện gia đình hắn nghỉ học mà MF không thuyết phục được, hắn còn nói: vì em thương cô mà em nghỉ đó, chơ còn học là em còn làm cô vất vả! :)

HHP nói...

@MF:Lòng thương (trắc ẩn ?) đối với con người nhiều khi đơn giản vậy thôi !

Q.MF nói...

@HHP: Hai za. đôi khi tình thương không bít đi đến đâu! Sống cho trọn kiếp người thì thương đi thương lại rứa đó mà thôi! MF tính gửi quyền quản trị viên trang QMF ni cho Quế, lâu lâu rảnh Quế trị giùm, mà không biết nó nằm chỗ nào, thấy giao diện nó khác trang bantbe, để MF tìm đã.