Con Tấm
Người ta hay gọi cô gái nổi tiếng trong truyện cổ tích Tấm Cám là cô Tấm. Út nhà MF tên con Bống, do bà ngoại hắn bản chất gắn với ruộng
đồng, con bống con rô, nên gọi nựng hắn rứa khi hắn mới được đẻ ra, mặt mày còn
đầy vết sướt. Rồi hắn chết tên "con Bống" cho đến chừ. Khi hắn đi nhà trẻ, đi học
mẫu giáo, mỗi lần hắn đến lớp là được cô giáo đón chào: “A ha, bống bống bang
bang!!!” Khi vô học cấp một hắn sợ bạn bè biết tên cúng cơm này, dặn mẹ và ông
đến trường đón đừng gọi Bống! Nhưng dường như khi lớn lên lũ nhóc này lại thích
lại cái tên cúng cơm của mình, ai cũng nhớ hắn là con Bống, không mấy ai biết
cái tên kiêu sa Bảo Chi do bác Hoàng Phủ Ngọc Tường đặt cho một nửa, anh cu Bim
hắn đặt cho nửa còn lại. Mà mãi sau gần một năm hắn mới làm khai sinh, cho nên ở
tổ dân phố họ ghi tên hắn trong danh sách thiếu nhi là Nguyễn Thị Bống! he he. Ngọn
nguồn là vậy, chơ không phải dựa hơi cái tên Bống của một cô ca sỹ nổi tiếng.
Những năm tháng đầu mới ra đời, hắn ngủ im re, không
cần vòi vĩnh la khóc, ngủ quên cả bú, làm mẹ sợ hắn đói, cứ phải thức hắn dậy
bú. Lớn tí hắn dạn như cục đất, mẹ làm thí nghiệm ở trường, bới hai anh em hắn
theo vì khi tụi hắn nghỉ học không biết gởi cho ai. Đêm có khi mẹ làm khuya,
cho hai đứa nằm ngủ trên bàn đá phòng thí nghiệm. ngày hai đứa chạy quanh chơi,
cu anh kêu khát nước, mẹ nói qua khu tập thể sau trường xin các cô dì, cu anh
10 tuổi xấu hổ không đi, hắn 5 tuổi nói, để Bống đi cho, hắn lúc thúc chạy đi,
một hồi quay về dí cho cu anh chai nước! Học cấp một, mẹ đi học xa, về nghe ông
ngoại kể, cô giáo chủ nhiệm rất cưng hắn vì thấy chỉ có ông ngoại lọc cọc xe đạp
đi đón, hắn ốm vô nằm bệnh viện, quen hết các cô ý tá, hễ hắn chạy ngang qua, ai
cũng hỏi "Bống à?". Hắn ra Hà Nội ở khu tập thể 6 tầng thang bộ, ít ai để ý đến ai, nhưng
hễ hắn chạy dọc cầu thang là bậc nào cũng nghe người ta hỏi “Bống đấy à …à…!”
Năm cấp 1 hắn có nhiều bạn thân, bạn thân nhất là
Bình Yên, đến nỗi lên cấp 2 mỗi đứa mỗi trường, hắn học Nguyễn Tri Phương thấy
trong lớp có bạn Bình An, về khoe: con đăng ký kết bạn với bạn Bình An, bạn ni
tên giống bạn Bình Yên, các bạn thân nó chơi cho đến giờ, mà không hiểu sao hai
bạn thân nhất này không thân nữa, trong khi tình thân của chúng nó làm ba mẹ
chú bác chúng nó lại thân nhau cho đến giờ.
Lên cấp 3, con của MF đứa nào cũng trổ chướng, rút kinh
nghiệm từ bản thân mình (hic), từ cu anh, MF kiên trì và nhẫn nại với các thay
đổi của hắn. Hắn chơi thân với một nhóm gần chục đứa … toàn con trai, hắn như làm tướng
tụi hắn, hắn khiến chi tụi hắn nghe theo (có thể vì tính hiếu bạn của hắn, di
truyền từ mẹ :)), tụi hắn thân
nhau cho đến bây giờ, khi mỗi đứa đã học ra mỗi nghề khác nhau, thỉnh thoảng hẹn
nhau đi chơi chụp ảnh với nhau, như chưa từng có bạn trai, bạn gái riêng của từng
đứa. Nhớ lúc cu anh hắn bị tai nạn xe nằm viện, hắn cùng đoàn bạn ni đang đi
chơi mặc áo cờ đỏ sao vàng, kéo đến ngồi đỏ cả cửa phòng cấp cứu. Mà đến lúc đó
mẹ hắn mới biết … hắn đã biết đi xe máy! (Mẹ hắn đang loay hoay cái xe để chạy
vô bệnh viện, thì hắn nói để con chạy về cho! MF bỡ ngỡ vì vốn rất cương quyết
trong chuyện không cho con đi xe khi chưa đến tuổi, kể cả cu anh đòi hỏi rất
quyết liệt, mà cho đến năm học 12 hắn vẫn cứ phải chấp nhận để cho mẹ chở đi
học). Khúc của hắn MF đỡ hơn vì MF không một mình lo lắng mà có thêm thằng cu anh
phụ vô (hic, hắn kinh nghiệm đầy mình mà).
Rứa thì tại răng mà kêu là con Tấm, trong khi con Bống
là bạn của cô Tấm trong truyện cổ tích? Đó là tên do các cô chú, anh chị bác sỹ,
điều dưỡng trong khoa cấp cứu hồi sức gọi hắn, khi biết hắn tên là Bống, họ đổi
tên hắn bởi sự quan sát hằng ngày của họ đối với bệnh nhân và người nhà bệnh
nhân. Khi ông lâm bệnh mẹ đi khỏi, chỉ mình hắn ở nhà, hắn đương đầu với hoàn cảnh,
tấm thân bé nhỏ phải đương đầu với đủ thứ, kể cả những kẻ khốn nạn vây quanh ông ngoại để
trục lợi. Đến khoảnh khắc hắn rút điện thoại nhờ ông chủ tịch tỉnh giải quyết
cái máy thở cho ông ngoại, trong khi mẹ tâm thần đầy bối rối, hắn hiển hiện cái
bản lĩnh của con Bống bé nhỏ. Ngày ngày hắn sát cánh với mẹ, chăm bẵm, tắm rửa,
làm vệ sinh cho ông, làm xong việc hắn lại ôm ông thơm thít, nựng nịu. mấy
tháng trời sự cần mẫn của hắn làm ông tỉnh lại và dường như làm loãng tan những khái khó của những
người làm chủ khoa cấp cứu. Công việc vất vả, nhọc nhằn nên các cán bộ y tế ít
cười trong khoa, nhưng dường như ai cũng giãn nụ cười khi thấy hắn. Người
nhà các bệnh khác bên cạnh đều thích hắn. Những chàng điều dưỡng trẻ thì cứ bước
vào phòng là trêu Bống. Chính họ gọi hắn là Tấm.
Những tháng ngày này không có sự giỏi giang của hắn,
không biết mẹ hắn sẽ ra sao. Mặc dù hắn chỉ có chăm ông ngoại thôi, chơ việc
khác thì lười nhác như vưỡn: dọn nhà, rửa bát, ngủ dậy xếp chăn … không bao giờ
nhé!! Hic
Ơn trên như biết hắn, trường Đại học Bách Khoa
Marche đã thông báo cấp học bổng nghiên cứu sinh cho hắn! Mẹ con vừa vui vừa
lo, rồi hắn đi học, mẹ sẽ ở nhà một mình với ông thế nào đây? Nhưng vì sự nghiệp của
con mà. Có điều đêm nào mẹ con cũng ôm nhau ngủ, con chưa đi mẹ cũng đã bồi hồi
lắm rồi.
MF viết bài này nhân ngày 20 tháng 10, ngày sinh nhật
của con! Mẹ nói cho tiền để làm sinh nhật, coi như thưởng con thi đậu. Hắn nói năm nay để con tự lo. Hic, chẳng là hắn có đi làm thêm nên có chút đỉnh tiền mà, nên hắn
oai phong lắm, đặt mua yến mấy triệu tặng ông này, tặng mẹ tiền để thay điện
thoại cổ lỗ sĩ này…
8 nhận xét:
Con gái của bạn tuyệt thật đó!
@QMH: Thật ra con gái nhà nào cũng vậy thôi, rồi các nường nhà bạn cũng sẽ là cô Tấm cả đó! Trong khi chưa lâm vào hoàn cảnh thì nường nào cũng nhũng nhẽo và lười biếng cả. Bống ni khi ông chưa ốm, ai hỏi nó bữa ni làm chi, MF nói hắn đang nghỉ hưu! :D Vì hắn ăn rồi đi uông nước với bạn rồi đi chụp ảnh không à!
Mừng cho MF và để hy vọng cho miềng ! He he...
@HHP: Tới đi HHP! Tụi nhóc hắn vậy cả, nhất là các Quế con, miễn là mình phải đặt niềm tin vào tụi hắn! :) :)
Ui ui, tớ không có nhiều hy vọng như thế đâu bạn ạ. Cái bọn 9X này chả biết đường mô mà lần đâu. Hic...
@QMH: "Cái bọn 9X này chả biết đường mô mà lần đâu", quả vậy, nên MF mới nói với HHP là mình phải đặt niềm tin vào tụi hắn mà thôi! :) :)
Lâu nay cứ la cà FB . Giờ mới về lại siêu thị ( vẫn làm người vận chuyển bài , còm từ FB về siêu thị và ngược lại ). Đọc bài ni mà mừng cho MF . Bống giỏi quá . Bác thế nào rồi tỷ ui .
@Ráo: Ráo cứ vưỡn là MMTQ cần mẫn, ngày nào lặc lè rinh bài từ trang gmail Quế qua Blog, chừ lại rinh từ FB về cho Blog. Các Quế coi vậy mà chung tình với blog nha.
Đăng nhận xét