expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Sự vẫy gọi từ Hòn Ngọc Ấn Độ Dương


                                                         "Đằng vân"...  :)
Sri Lanka

      Nhận được thư mời từ một Hội nghị khoa học Quốc tế về Nông nghiệp và Môi trường tại ĐH Ruhana (ISEA). Chúng nó phỉnh phờ: mời chị làm “keynote speaker”. OK, sao lại không chứ, tên gọi một đất nước chưa bao giờ đặt chân đến gây gổ với tính tò mò của MF. Lại có cơ hội hàn huyên với bạn bè. Thế là MF lại đằng vân về miền Ceylon được mệnh danh là Hòn Ngọc Ấn Độ Dương với hơn 3000 năm lịch sử: Sri Lanka. Cơ mà không đằng một mạch qua đó được, phải vật vã chờ đợi hơn 4 tiếng ở Kuala Lampur rồi mới thượng Srilankan airline về Colombo. Để giảm bớt chi phí cho bạn, MF lên mạng skyscaner tìm vé, ngạc nhiên là tìm được vé rẻ chỉ 600 USD trong khi mua tại phòng vé là trên 1000USD, lại được đi Vietnamairline đến tận Kuala Lumpur, chặng nội địa vưỡn miễn phí! MF vốn iu nước, chỉ thích xài Vietnamairline (người Việt xài hàng Việt :)), cơ mà cái hãng mang tên nước này thường bán giá đắt vãi, phục vụ chảnh chọe, có đều thuê tài tốt, cảm giác an toàn cao (không kể thỉnh thoảng lẩm cẩm, đang bay để rớt lốp đâu đó tìm không ra :)). Tài bay đường dài của VNA giảm độ cao ít gây ù tai, tiếp đất êm dịu, hiếm khi rớt cái rầm như Jetstar hay một số hãng Đông Tây khác. Một lý do nữa là MF là thành viên GLP của VNA, trước có cái thẻ vàng đi đâu chẻm chè xài phòng VIP (important chứ không phải impolite, he he), có mua, có bay thì lại được kiếm điểm, thỉnh thoảng có vé chùa đi chơi. Bữa ni ít bay, bị hạ đọt xuống thẻ Titan, phấn đấu lấy thẻ vàng lại không đặng, ấy thế mà MF dùng thẻ Titan 2 lần được chuyển ghế ngồi hạng phổ thông lên thương gia, chớ bao năm dùng thẻ vàng không có, vì dù cho là thẻ vàng, nhưng toàn mua giá rẻ (học tập gương bác chi đó gương mẫu không mua hạng thương gia mà đi công tác :) nổ tí), lấy đâu ra. Lần này chuyến về lại cũng gặp cái vụ này, để kể sau. Có một chút rắc rối khi mua trên mạng bán vé này, hãng của nó tận bên Anh (ebooker), khi khai hồ sơ, hắn hỏi họ mình khai họ, hỏi tên khai tên, rồi chữ lót, đầy đủ, thế mà nó email cho một cái vé chỉ có họ và tên như nói trỏng, thế này VNA nó không cho bay là cái chắc, vào mạng chát cãi nhau với chúng nó về văn hóa các quốc gia đến cả tiếng đồng hồ (bọn này khá lì) nó mới sửa cho một cái vé tên họ lộn ngược, nhưng miễn có đầy đủ trên hộ chiếu là được, nhưng nó phải hủy vé trước và MF mất tiu 1.2 triệu (hic).
       Đến Colombo thì đã 5h30 chiều. Trường ĐH Ruhuna ở tận Matara, cách 3h xe chạy từ sân bay quốc tế Bandaranaike. Giáo sư Thakshala cùng đồng nghiệp ra đón. Xe chạy qua Colombo dày đặc xe cộ như Hà Nội, mặc dù dân số Colombo chỉ bằng 1/10 Hà Nội, nhưng vì toàn xe hơi là xe hơi nên vô cùng chật chội và tắc đường. Dọc đường bạn khoe tít mù về con đường cao tốc vừa hoàn thành cách nay chưa đầy 2 năm, có đoạn chỉ vừa hoàn thành nửa năm trước, rất hoành tráng, nhưng trong thành phố tắc đường, xe chạy ngắc ngứ như người bị nấc cụt, MF xỉn xe đứ đừ, lâu lâu bắt chúng nó dừng lại để tống khứ cái nỗi đau khổ cuộn trào, nên không thú vị chi hết với chặng đường gần 80 dặm tự hào của người bản địa. Về đến khách sạn (Pearl cliff Matara), mà gọi là resort thì đúng hơn, xuống khỏi xe, nhận phòng, chào mọi người xong là ôm gối ngủ vùi...

(còn nữa...)

Không có nhận xét nào: